Thứ Sáu, 22 tháng 2, 2013

[Truyện dài] Tiểu Phương... (Tiếp theo và hết)


Chương VII

Cô gái vẫn ngồi đó, bộ đồ ngủ trắng và chiếc mặt nạ Bướm đen huyền bí.

Hôm nay cô không đánh đàn.

Hùng đến ngồi bên bộ bàn ghế cũ. Cô gái đưa tay chỉ phía cạnh mình:
- Ông không muốn đến đây ngồi?

Hùng ngập ngừng:
- Thường… khách đến nhà thì ngồi bàn… không ai ngồi giường… hơi bất tiện.

Cô gái không thể hiện cảm xúc gì.
- Vậy chúng ta tiếp tục câu chuyện hôm qua nhé!

Hùng gật khẽ. Cô gái bắt đầu:

… Vòng tuần hoàn của một kiếp người, nếu không phạm lỗi lớn sau khi chết phải chịu phạt dưới 9 tầng địa ngục, khi đến được chiếc cầu Luân hồi, thường khoảng 100 năm.

Sau khi chịu cực hình tàn khốc vì không siêu sinh đúng kiếp, Bảo Trân được thả ra làm hồn ma vất vưởng dưới địa ngục, không chốn dung thân. Nhưng cô không hề oán trách, cô mòn mỏi và hi vọng đợi 100 năm trôi qua, để gặp lại Tuấn Linh.

Lần chuyển sinh tiếp theo cũng đến. Phải rất khó khăn Bảo Trân mới tìm được Tuấn Linh bên chiếc cầu Luân hồi. Vì hình dạng người cô yêu đã khác. Kiếp khác – dĩ nhiên anh là một người khác. Tình yêu khiến cô mụ mị, đã không nghĩ đến anh sẽ không còn hình dáng cũ ngày xưa nữa. Trái tim anh khác, hình dáng anh cũng khác, tâm trí anh hoàn toàn không có cô – gặp lại người cô đã chịu bao đau đớn khổ cực chờ đợi 100 năm, những tưởng sẽ vui vẻ và hạnh phúc, nhưng kết quả lại làm trái tim cô tan nát. Càng tan nát hơn khi bên chiếc cầu Luân hồi lần này, người cô yêu… đang cố giữ chặt tay một người phụ nữ khác… Họ đều đã cao tuổi… có lẽ họ đã có thời gian dài hạnh phúc bên nhau… không trắc trở và nuối tiếc…

Bảo Trân không chạy đến ôm chặt lấy anh… như điều cô vẫn nghĩ đến mỗi ngày – mỗi giờ - mỗi phút – mỗi giây… suốt 100 năm đằng đẵng. Không nói cho anh nghe: “Em đã chờ anh 100 năm, em vẫn giữ lời hẹn ước ngày nào”.

Cô thản nhiên nhìn anh bước qua chiếc cầu luân hồi, người phụ nữ của anh cũng bước qua chiếc cầu luân hồi… Cô tự cười với mình: “Chỉ có em - chờ đợi anh!”…

Lại một lần nữa, Bảo Trân hứng chịu những cực hình tàn khốc nhất cõi âm ty… không cảm xúc… cô siêu sinh để làm gì… Nếu mỗi 100 năm phải đau đớn một lần để được nhớ về người mà cô muốn nhớ, thì có đáng gì đâu…

Hùng rươm rướm nước mắt… “sao lại có người chung tình một cách khờ dại như vậy!”…

Cô gái dừng một lúc như để ổn dịnh dòng cảm xúc. Cô nói với Hùng mà như nói với chính mình:
- Ông cũng thấy cô gái ấy rất khờ dại có phải không?

Hùng lặng im không đáp.

Cô gái trở lại câu chuyện của mình:

… Rồi 100 năm nữa cũng trôi qua. Lần sau không còn quá dài như lần trước. Không còn nhiều mong đợi như lần trước. Vì thật ra, Bảo Trân cũng không còn biết mình chờ đợi điều gì. Vốn không còn gì thuộc về cô hay để cô chờ đợi. Có chăng chỉ để gặp lại một người mà trong tâm tưởng nói với cô rằng: “Hai kiếp trước, đó là người rất yêu tôi”.

Chỉ vậy thôi…

Ờ mà có cái để chờ đợi…

Chờ đợi những cơn đau xâu xé thịt da… nhắc cô về những xót xa không thể phai mờ theo năm tháng…
Chờ đợi từng dòng máu chảy ra tứ phía đến giọt cuối cùng… thêm hương sắc cho 200 năm tăm tối một màu nơi âm cảnh…

Hùng nhẹ giọng:
- Cô gái đó, vẫn không chịu siêu sinh?
- Vâng!

Bỗng dưng Hùng thấy lòng mình dâng lên một nỗi niềm khó tả.

Cô gái tiếp lời:

- Nhưng lần siêu sinh kế tiếp, cô bắt buộc phải đi. Mạnh Bà đã hậu ái cho cô 3 lần. Không thể hậu ái cho cô thêm nữa. Trên có Thượng đế, dưới có Diêm vương, Mạnh Bà không thể lộng quyền, chỉ có thể chạnh lòng che dấu cho đến thế mà thôi.
- Vậy tốt hơn cho cô ấy, cũng đâu còn gì để nhớ, để hi sinh thêm nữa.

… Khắp cõi trời đất ai cũng nói Mạnh Bà là Thần U Minh vô tình. Nhưng thật ra cũng không hẳn vậy. Bà đã cho cô gái một đặc ân mà bà chưa từng cho ai trong suốt cuộc đời bà.

Sau khi việc đưa người qua cầu Luân hồi kết thúc. 5 năm sau, bà cho cô gái được đến trần gian, có thể hiện thân, nhưng chỉ là hồn ma bóng quế, để cho cô một cơ hội, có thể gặp lại người xưa.

Hùng ngắt lời:
- Tìm gặp thì cũng có nghĩa gì đâu, người đó không biết cô ta là ai, không nhớ gì chuyện kiếp trước, hơn nữa người – ma làm sao hoà hợp được.

Cô gái cười nhẹ:
- Với tình yêu và sự chờ đợi hơn 200 năm, cô gái chỉ muốn một lần kể cho chàng trai đó nghe, coi như giũ bỏ những buồn vui phận số, vui vẻ siêu sinh kiếp mới. Chứ không mong điều tái hợp.

- Vậy cô nghĩ cô gái đó có tìm được chàng trai đó không?
- Cô ấy đã tìm được!
- Nhưng làm sao cô gái ấy kể cho chàng trai đó nghe?

Hùng chợt ngập ngừng…
- Hay kể qua giấc mơ? Như gần đây… tôi mơ những giấc mơ… rất kỳ lạ… có khi nào…

Cô gái gật khẽ:
- Anh chính là Tuấn Linh của hơn 200 năm về trước.

Mồ hôi Hùng rịn ra khắp trán:
- Giấc mơ đó… là thật…
- Phải…
- Vì sao… cô biết được câu chuyện này?
- Anh quên sao, tôi là nhà ngoại cảm. Cô ấy có thể nói với anh, dĩ nhiên có thể nói với tôi, thậm chí dễ hơn nói với anh!

Hùng bất động. Cảm giác sợ hãi và thương xót hoà lẫn vào nhau, anh không biết phải nghĩ gì, nói gì cho đúng.

Cô gái chợt hỏi Hùng:
- Anh có muốn gặp lại Bảo Trân không?

Hùng hơi lắp bắp:
- Cô ấy… chưa thành người được…
- Phải!
- Cô có thể đưa cô ấy tới!
- Phải!

Cơ thể Hùng dường như mất dần cảm giác, không thể tự chủ. Hùng từ từ đứng dậy, đi ra cửa… anh nói nhỏ trong miệng đủ để cô gái có thể nghe thấy:
- Hãy để tôi suy nghĩ…

* * *

Chương VIII

Nghe Hùng kể xong, Huy ngồi trầm ngâm hồi lâu.

- Sao ly kỳ dữ dzậy ta…

Hùng im lặng không đáp. Huy như tự thoại:
- Có nhiều chuyện khó tin thiệt. Có khi nào bà ngoại cảm gì đó bịa ra một câu chuyện để “chơi” mày hông?
- Có lợi lộc gì đâu?
- 17 chai chi…
- Lần đó ông đi mà, mà do tự tới thôi có ai bắt đâu. Với lại giấc mơ của tui sao bịa được.
- Ờ, cũng đúng. Nếu vậy thì… hơi ghê ghê…

Nói rồi Huy rụt vai:
- Ghê thiệt…

Hùng nhìn Huy:
- Tui không mê tín, nhưng chuyện này tui thật sự tin hoàn toàn.
- Mà thôi mày đừng gặp cái… hồn ma gì đó. Ai biết được chuyện gì. Xui xui nó nhập vô, hay sao đó… chết luôn!
- Tui cũng không biết có nên gặp không.

Huy xua tay:
- Gặp chi! Chuyện ngày xưa mày cũng nghe xong rồi, để bà ngoại cảm nói lại với… hồn ma là được rồi. Đâu cần gặp gì nữa. Kêu bà kia nói cổ cứ “an tâm mà ra đi”, qua kiếp mới, làm người mới, hạnh phúc mới.
- Người ta chịu bao khổ sở chờ đợi hơn 200 năm, thà không biết thì thôi, giờ biết mà không gặp thấy cũng hơi… vô tình.

Huy nhướng mài:
- “Ma” đó pa, hông phải người đâu mà “vô tình”.

Hùng ngập ngừng:
- Tui ngạc nhiên là chính chứ thật ra cũng… không sợ mấy.

Huy nhướng mắt:
- Ờ, tới chừng nó nhập vô mày hay đem mày theo luôn thì không còn cơ hội để sợ nữa.

Ngồi tán gẫu thêm một lúc, Hùng và Huy ra về. Trước khi chạy đi, nhìn vẻ mặt Hùng vẫn đầy tư lự chưa có đáp án, Huy nhấn giọng:
- Tao nói rồi nha, tối nay không có đi à!

* * *

Nói là nói vậy, bàn thì bàn vậy, đắn đo thì cũng có đắn đo, nhưng thật ra hình như sâu thẳm trong lòng Hùng đã quyết định từ lâu rồi.

Đó là đêm thứ 3.

Cô gái có vẻ vui khi thấy Hùng đến. Cô nhẹ nhàng:
- Tôi tưởng ông không đến nữa.

Hùng chỉ cười, không đáp. Cô gái tiếp lời:
- Ông quay lại, nghĩa là ông đã có quyết định rồi đúng không?

Hùng chậm rãi:
- Tôi nghĩ tôi nên gặp cô ấy, dù không muốn nhưng tôi nợ cô ấy quá lớn một ân tình.
- Không ai nợ ai cả. Vòng luân hồi của tạo hoá vốn bình thường như vậy, tại cô ấy cố tình vi phạm mà thôi. Ông muốn nói gì khi gặp cô ấy?

- Chỉ mong cô ấy thanh thản buông tay, để quá khứ trở về yên ngủ cùng quá khứ. Một tương lai mới bình yên và tươi sáng hơn sẽ mang lại cho cô ấy nhiều hạnh phúc mà đúng ra thuộc về cô ấy từ rất lâu.

Cô gái nhoẻn cười:
- Khó mà định nghĩa được hạnh phúc. Cũng không có gì biết trước được. Biết đâu những kiếp lai sinh khác cô ấy mang một số phận bi đát thì sao? Như vậy 100 năm chỉ chịu đau đớn một lần, có khi đã là một hạnh phúc.

Hùng thoáng ngẩn ra, ngẫm cũng không hẳn là không đúng, mặc dù Hùng tin khi con người sống tốt, thì dĩ nhiên sẽ được siêu sinh một số phận tốt.

Hùng hỏi thử cô gái:
- Cô nghĩ gặp hồn ma có nguy hiểm không? Ân tình sâu nặng vậy…

Dường như cô gái thoáng buồn sau chiếc mặt nạ:
- Tôi nghĩ cô ấy chỉ mong những điều tốt nhất cho ông, dĩ nhiên sẽ không bao giờ có điều gì không tốt cho ông xảy đến từ cô ấy.

- Thật ra tôi không hề sợ hay lo lắng, chỉ là thuận miệng muốn xem ý kiến của cô thôi. Vì cô là nhà ngoại cảm, lại thường tiếp xúc với thế giới tâm linh.

Cô gái xác định lại:
- Ông đã sẵn sàng chưa? Ông chắc là mình muốn gặp cô ấy chứ?

Hùng rất thoải mái trả lời:
- Tôi chắc!

Cô gái ngồi lặng yên giây lát, tiếng đàn tì bà khe khẽ vang lên, gió như chợt mang hương hoa nhài từ đâu thoảng đến...cô gái đưa tay lên, từ từ cởi chiếc mặt nạ...

Hùng nhìn trân trối vào khuôn mặt quen thuộc vừa hiện ra trước mắt anh… Từ từ đứng lên khỏi ghế, Phải… đó chính là gương mặt gần đây nhất đã tặng anh một nụ cười tươi sáng như bình minh buổi sớm…

* * *
Chương IX

Cô gái cũng đứng dậy, cô nhỏ giọng:
- Nếu tôi làm ông sợ hãi…

Hùng chậm rãi:
- Một người đẹp và không nguy hiểm, thật ra không có gì phải sợ hãi.
- Nhưng tôi chỉ là một hồn ma…
- Mình cũng đã quen thuộc nhau rồi mà.

Cô gái hơi chuyển động môi và ánh mắt cho một nụ cười loáng thoáng. Cô di chuyển chếch hơn về phía đầu giường và ngồi xuống.

Hùng cũng đến cạnh giường. Hai người ngồi nghiêng người để có thể đối diện nhau. Có lẽ, Hùng chỉ muốn để cô gái an tâm rằng mình thật sự không sợ hãi hay lo lắng.

Cô gái có vẻ bẽn lẽn. Hùng mở lời:
- Xin lỗi… vì đã quên… một người nhớ đến mình suốt hơn 200 năm.
- Không phải lỗi của Linh, càng không phải lỗi của ông.
- Ước gì tôi có thể nhớ lại một phần của quá khứ, để tình cảm trong lòng thức dậy…
- Ông đâu cần nhớ, ông cũng đủ biết rồi.

Cúi mặt ngập ngừng, giọng cô có chút như hờn trách:
- Cũng chỉ là nghe một câu chuyện, không đủ để rung động.
- Không hẳn vậy… Chỉ là mọi thứ đến quá đột ngột… lại mang sự bất thường…
- Nói vậy thôi, chứ tôi vốn không mong đợi điều gì, kể ra hết được đã đủ nhẹ lòng rồi.
- Rồi tất cả sẽ khép lại. Trang giấy mới sẽ vẽ nên một bức tranh màu sắc mới.

Không biết nói gì, cả hai chỉ im lặng ngồi đó, mỗi người nhìn vào một khoảng không vô định.

Cuối cùng, Hùng cũng từ giã ra về. Hùng đọc được trong ánh mắt đượm buồn như muốn hỏi: “Ông có đến nữa không?”…

* * *

Đánh đánh muỗng cho ly cafe tan đường, Huy hất mặt hỏi Hùng:
- Tối qua sao 22h khoá máy mậy?

Hùng giả lả:
- Hôm qua ngủ sớm, chắc điện thoại hết pin.

Ánh mắt Huy dò xét:
- Phải hông? Hay đi đâu?
- Đâu có.

Huy chợt cười khà khà:
- Hay mày cứ đi gặp Bảo Trân gì đó đi, xin số đề quất một mớ, ngon lành.

Hùng bật cười:
- Mzoá, hi sinh bạn bè để cầu số luôn, ông cũng ít có ác.

Huy nhịp chân cười tí tởn.
- Thái giám đại nhân mạng lớn lắm à.

Cả hai bật cười giòn. Huy nháy nháy mắt:
- Ê, giờ mày quen bà ngoại cảm rồi, chắc cũng dễ nói chuyện hen, bữa nào kêu bã vũ.ũ.ũ… lại một bữa coi chơi.

Huy xuýt xoa:
- Mày cũng chưa có dịp coi mà, sướng lắm…

Hùng nhủ thầm trong bụng: “Ổng mà biết thật ra đã coi ai vũ.ũ.ũ… hông biết có còn tí tởn vậy được không”. Nghĩ đoạn, Hùng cười thầm.

* * *

Không biết sao Hùng lại đi tìm mua một chậu hoa nhài…

Nghĩ đến gương mặt của Trân, Hùng mua một cái đầm hoa dài ngang gối.

Tại sao?

Ai biết được tại sao…

Nét mặt Trân rạng rỡ như trẻ con khi Hùng đến. Có lẽ cô đã hi vọng và chờ đợi rất nhiều…
Hùng đặt chậu hoa nhài lên bàn.

- Có chút hoa cỏ cho căn phòng thêm không khí.

Trân cúi người hít khẽ hương hoa, cô nói mà không nhìn Hùng:
- Thật ra chỉ có tôi thích hoa nhài, Tuấn Linh không thích… ông có thích hoa nhài không?
- Dễ chịu mà, hoa nhài có tác dụng an thần.

Hùng đưa cho Trân hộp súp còn âm ấm:
- Ăn thử cái này đi!

Trân nhìn Hùng, che miệng cười khúc khích:
- Tôi… đâu có ăn được.

Hùng ngớ ra, gãi gãi đầu:
- Quên… mất. Mà… tui thấy mọi người vẫn… cúng đồ ăn…
- “Ăn mây ăn khói” í mà.
- Um.m…

Bối rối một chút, Hùng chìa chiếc túi nhỏ đựng chiếc đầm hoa:
- Thử cái này xem!

Thoáng cái, Hùng đã thấy Trân mặc lên người, cô hoảng hốt tay chân luống cuống xong thoáng cái… Hùng thấy Trân vẫn trong bộ dạng cũ. Hùng ngước mặt lên trần nhà thở đánh phào một cái lẩm bẩm: “chết mất!”. Trân luống cuống:
- Hở hang quá…

Hùng chợt nhớ, cách đây hơn 200 năm, dĩ nhiên các cô gái mặc trang phục không để lộ tay chân… Anh gãi gãi đầu:
- Bây giờ không như xưa nữa…
- Um.m… Cũng biết rồi… chỉ là… chưa thử qua…

Thế là Trân lại ngồi trên giường. Hùng ngồi bàn ăn súp…

Tán gẫu vu vơ… Hùng về nhà khoảng 2h sáng…

* * *
Chương X

Nằm trên giường, gác tay lên chán, Hùng miên man suy nghĩ: “Không biết do có sự cộng hưởng từ những giấc mơ, từ câu chuyện kể và nhiều thứ khác… hay sao đó… dường như mình cũng có cảm xúc và cảm tình với Bảo Trân. Có điên không khi yêu đương với một hồn ma?”… Hùng lại nói với mình: “Thật ra hồn ma thì đã sao? Cô ấy ngây thơ, thánh thiện và chân thành. Có biết bao “con người” làm được điều như cô ấy, hi sinh vì tình yêu như cô ấy? Chỉ nói về mối quan hệ nam nữ, trong xã hội loài người bao nhiêu hình thức sống giả tạo, lừa gạt nhau vì mục đích riêng. Có những sự lừa dối có thể nhìn thấy, có nhiều sự lừa dối còn không thể nhìn thấy. Đâu là hạnh phúc thật sự và tấm chân tình thật sự? Bao nhiêu người mất cả đời cũng không có được? Phải chăng, như mình đã là một hạnh phúc?

Hùng trở mình xoay mặt về hướng cửa thông ra vườn, hôm nay không nghe hương hoa nhài, Hùng lẩm bẩm: “Mình cũng thích hoa nhài mà!”

Hùng lại trở mình xoay mặt vào vách: “Cô ấy xứng đáng nhận được nhiều hơn…”

Hùng khẽ mỉm cười trước khi khép mắt: “Còn một điều nữa… Cô ấy thực sự… rất xinh đẹp”

* * *

Vừa kết thúc bữa chiều, Huy và Hùng ngồi uống nước trái cây trước khi về. Huy lưng lửng nhìn Hùng vẻ hơi dò xét:
- Hai – ba bữa nay thấy mày hình như có gì là lạ!?...
- Gì lạ?
- Hình như tao đọc thấy trong mắt mày có niềm vui gì đó!

Hùng vờ tỏ thái độ như giật mình:
- Hết hồn! Gì đọc trong mắt nữa pa, yêu tui hả?

Huy cười khà khà, nhịp nhịp chân:
- Người “có tuổi” nói ít sai lắm à.

Như chợt nhớ ra điều gì, Huy à lên:
- Đúng rồi, hay bữa giờ không bị mấy giấc mơ kinh dị hành nữa nên phẻ ra?

Lời nói của Huy mới làm Hùng chợt để ý, đúng là từ khi gặp Bảo Trân, Hùng không còn nằm mơ nữa. Hùng vờ đồng tình:
- Chính xác, bữa giờ nghỉ mơ rồi.

Huy đùa:
- Dzậy chừng nào đi xin số đề?

Hùng phì cười:
- Giờ thắp ba cây nhang tui lên luôn cho, đi đâu chi cực.

Huy cười phá lên. Nắng đã tắt dần trên từng dãy phố…

* * *
Đêm thứ 5…

Hôm nay Hùng mua cho Trân chiếc đầm maxim dài chấm gót nền trắng, có những bông hoa nhỏ li ti màu xanh lá. Hùng đến ngồi bên giường, chìa món quà cho Trân. Trân đứng dậy, thoắt cái, chiếc đầm đã vận lên người, cô hơi e lệ vì chiếc đầm hở phần thân trên, nhưng không “thay ra” như hôm trước. Cô có vẻ thích những bông hoa nhỏ, vân vê thân váy. Và dường như điều làm cô hạnh phúc nhất chính là Hùng lại đến, và còn mua quà cho cô. Nhìn vẻ mặt và thái độ của cô, lòng Hùng vừa thấy ấm vừa như chùng lại. Tạm gác mọi suy nghĩ sang một bên, Hùng vừa bật cười vừa đùa:

- Lần sau em “giả bộ” đi ra sau bức mành như thay đổi trang phục á, rồi đi ra, thay kiểu này nếu không chuẩn bị tinh thần trước anh cũng hơi bị… hết hồn.

Trân tròn mắt trước sự thay đổi cách xưng hô của Hùng:
- Sao hôm nay xưng hô khác vậy?

Hùng chợt ngớ ra, rồi nhoẻn cười:
- Thời bây giờ, khi hai người khác giới có cảm tình với nhau, sẽ xưng hô vậy á.

Trân giương to mắt suy nghĩ một chút, như hiểu ra điều gì, má cô ửng hồng, lại cuối đầu vân vê thân váy, chầm chậm trở lại ngồi lên giường.

Hùng ngập ngừng, cuối cùng cũng quyết định hỏi:
- Em có… ra đường đi chơi được không?

Trân im lặng một lúc, đáp lí nhí:
- Mạnh bà có nói… sẽ cho em một ân huệ.
- Thế nào?
- Nếu khi gặp anh, có thể làm anh có cảm tình với em, và…
- Và sao?
- Và… không sợ…
- Anh không sợ.
-… T-h-à-n-h… t-h-â-n với em… âm dương hoà hợp… em có thể ra ngoài… nhưng chỉ… ban đêm thôi.
Nói xong, Trân đỏ bừng hai má, càng cúi gằm mặt xuống, dường như rất xấu hổ.

Hùng hơi ngớ ra, thần người suy nghĩ. Cách nói cổ điển của người xưa… chắc muốn đề cập đến “chuyện ấy” đó mà… Trong Hùng bắt đầu xuất hiện sự đấu tranh tư tưởng “nên - hay không nên?!”…

Trân vẫn im lặng ngồi bên cạnh, có lẽ cô nghĩ rằng chuyện này làm khó Hùng, làm anh khó xử.

Hùng đứng dậy, đi đến bàn, hái mấy đoá nhài đang nở toả hương ngan ngát, xâu lại thành chiếc vòng nhỏ. Quay lại cạnh giường, Trân ngước nhìn anh vẻ khó hiểu, Hùng nhìn trân, nhoẻn cười, xong anh quì xuống dưới chân cô, nâng bàn tay cô lên và lồng chiếc vòng hoa vào cổ tay, dịu dàng:

- Anh đã suy nghĩ, anh sẽ không hối tiếc dùng những năm tháng còn lại của kiếp này – để bù đắp cho em, vì em xứng đáng nhận được nhiều hơn những gì từ lâu em nghĩ sẽ không nhận nữa. Dù chỉ gặp em một số giờ mỗi ngày vào ban đêm, anh không ngại. Dù anh không có một cuộc sống bình thường như mọi người, anh cũng không ngại. Vì anh tin rằng anh có được thứ hạnh phúc mà nhiều người đàn ông mong ước có được. Em có cho anh cơ hội không?

Trân ngẩn ngơ nhìn Hùng, không nói nên lời, nước mắt cô rơi xuống, vươn lên bàn tay anh. Cô bắt đầu khóc… dường như tâm trạng của cô không chỉ đơn thuần là sự xúc động. Anh ngồi lên giường, ghì khẽ vai cô áp vào người mình.

Hùng sợ vô tình làm tổn thương cô. Vì dù sao một cô gái của thời đại hơn 200 năm về trước so với một cô gái thời nay dù cùng là khuê nữ cũng có nhiều điểm khác nhau. Anh cứ yên lặng ngồi cạnh, choàng tay ôm để cô tựa vào mình, và… để mặc cho cô khóc… Hùng cũng không nhớ hai người ngồi cạnh nhau như thế bao lâu, và Bảo Trân đã khóc bao lâu, anh đã ngủ gục lúc nào, chỉ biết khi anh choàng tỉnh, nắng đã thắp gian phòng bằng một màu sáng dịu sau những bức mành… và… chỉ còn mỗi anh trong gian phòng vắng… thoang thoảng hương nhài…

* * *
Chương XI

Vươn vai bước xuống giường, Hùng tự nói với mình: “Từ bây giờ phải tập làm quen với điều này!”
Hùng thả bộ ra vườn. Vài lần đến đây nhưng vừa vào cửa là lên thẳng phòng Bảo Trân, Hùng không biết phía sau căn biệt thự nhỏ là một khu vườn rộng và đẹp, có hồ bơi và rất nhiều cây trái, cỏ hoa.
Tham quan một vòng, Hùng sực tỉnh, nhủ thầm: “Quên mất đây là nhà… người ta, lỡ có ai về bất tử giờ này tưởng mình là trộm đột nhập thì toi”. Nghĩ đến đây, Hùng nhanh chóng trở về phòng, có lẽ phòng Bảo Trân được “bảo kê”, sẽ không sao…

Cảm giác như có ai kề gần mặt mình, nghe loang thoáng như ai đó nói: “Dậy thôi… dậy thôi…”. Hùng mở choàng mắt, giật mình thấy Bảo Trân đang ngồi cạnh mình trong chiếc đầm maxim hôm qua anh tặng, cười khúc khích. Đưa tay xem đồng hồ, mới 21h. Hùng ngồi thẳng dậy:
- Em đến sớm ha!

Trân lắc lắc đầu:
- Giờ này em “đi” được rồi mà. Hôm qua anh không về nhà hả?
- Ừ!
- Anh gan quá, đây đâu phải… nhà em thật đâu.

Hùng bật cười:
- Anh biết mà.
- Lỡ có chủ nhà về thì sao.
- Anh nghĩ phòng em được “giàn trận” rồi, sẽ không sao.

Trân phì cười:
- Đùa với anh thôi, chứ khi nào em còn ở đây, sẽ không ai vô đây ở được hết.
Hùng nhướng mày:
- Vậy em ở suốt đời chẳng phải chiếm luôn nhà người ta sao?

Trân phì cười, nhưng nụ cười thoáng qua rất nhanh, dường như nụ cười mang nét buồn buồn.
Hùng nghiêm túc:
- Từ mai về ở nhà anh đi, anh cũng không phải đi đâu, em cũng không “chiếm nhà” người khác.
Trân chậm rãi:
- Bây giờ chưa được.
- Vậy khi nào mới được? Em là… ma mà, em muốn đi đâu, lúc nào không được.
Trân cười nhẹ, lắc đầu:
- Không phải vậy đâu. Nhưng thôi đừng quan tâm đến chuyện này.
Hùng hồ hởi:
- Ừ, hôm nay anh chở em đi dạo phố, giới thiệu em một thế giới hoàn toàn khác với thế giới của em cách đây hơn 200 năm.
- Em đi tìm anh 17 năm mới gặp đó… cũng đã “thấy” sơ sơ rồi.

Hùng ngạc nhiên:
- 17 năm sao?

Trân gật khẽ. Hùng lại ngạc nhiên:
- Không phải “Mạnh Bà” gì đó có thể biết anh ở đâu sao, sao lại thử thách em đến như vậy.
- Có một cơ hội em đã là người may mắn hơn bao nhiêu triệu triệu người khác rồi, đâu thể nào đòi hỏi nhiều hơn được.

Hùng lại thoáng chạnh lòng. Đúng là anh nợ cô quá nhiều.

Bảo Trân thoáng ngập ngừng:
- Nhưng hôm nay… em chưa đi ra ngoài được đâu.
- Sao vậy?
- Mình vẫn chưa… t-h-à-n-h t-h-â-n mà…

Hùng ngớ ra… anh hiểu rồi… nguyên tắc “thành thân” của người xưa…

Trân đứng dậy:
- Để em tặng anh một điệu vũ nhé!

Trân vừa dứt lời, tiếng đàn tì bà trong vắt trỗi lên, cơ thể cô bắt đầu uyển chuyển…

Hùng ngây ngất dõi theo từng chuyển động của thân hình hoàn hảo đến từng milimet trước mặt anh, tiếng nhạc và điệu vũ, như đưa Hùng vào một thế giới thần tiên thoát tục. Không đợi điệu nhạc kết thúc, Hùng tiến đến, bế thốc Bảo Trân lên, âu yếm nhìn cô và trở lại giường…

Hương hoa nhài thổn thức ru đêm, minh chứng cho tình yêu giữa hai bờ thế giới…

* * *

Chương XII

Đã là đêm thứ 7

Không thể chở Bảo Trân đi “ăn” để giới thiệu thức ăn thời nay. Hùng chở Trân đi dạo khắp nơi trong thành phố. Đi đến đâu cô cũng háo hức như trẻ con, tíu tít cả lên.

Khoảng 3h sáng, Hùng đưa cô về, cô nói anh hãy nán lại ngồi ngoài sân với cô thêm chốc nữa.

Hùng giang tay để lên thành ghế, Trân nhẹ nhàng tựa đầu vào vai anh. Lá xào xạc trong gió đêm dìu dịu, thư thái và nhẹ nhõm biết bao, Hùng bâng quơ:
- Cuộc sống chắc sẽ không có quá nhiều khác biệt.

Giọng Trân đều đều:
- Khi sống với em hả?
- Um.m…
- Em không thể nấu cơm cho anh.

Hùng đùa:
- Có thể giặt đồ vào ban đêm.

Trân bật cười khanh khách.
- Không thể giới thiệu em với bạn bè.
- Được chứ, anh chỉ rủ bạn bè đến nhà ban đêm thôi, nói họ ban ngày anh bận rồi.
- Ba mẹ anh làm sao chấp nhận một nàng dâu không bao giờ xuất hiện ban ngày chứ!

Hùng chậc lưỡi:
- Tới đâu hay tới đó.

Trân nhỏm dậy:
- À, vị vương gia ngày xưa muốn cưới em về làm thiếp, là bạn anh á!
- Hả?
- Cái người đến trước anh á, có duyên nên gặp lại mà.

Hùng vò đầu:
- Cha chả, vì ông mà hai đứa yểu mạng, đúng là nợ tui từ kiếp trước chưa trả hết.

Trân lại ngã đầu vào vai Hùng:
- Mọi thứ đều có duyên số cả, ra đi sớm, gặp lại sớm.

Hùng chợt ngớ ra:
- Nếu sống với nhau… vậy…. hồn ma có… sinh con được không… con sinh ra… sẽ là… ma hay… là người…

Hùng tưởng Trân sẽ cười anh. Nhưng cô chỉ đều đều:
- Nếu thật lòng, biết đâu thượng đế sẽ nhìn thấy.
- Sẽ tự nhiên hoá em thành người…
- Um.m… không biết… Và cũng không biết… anh có chờ em không… và chờ bao lâu…
- Mình vẫn gặp nhau mỗi tối mà, đâu gọi là chờ.

Trân im lặng không đáp. Cô ngồi thẳng dậy. Thoắt cái, Hùng đã thấy trên tay mình là một bao tiền nhỏ. Trân nói:
- Đây là số tiền em có được trong 17 năm đi tìm anh.
- Em không phải đem… xuống dưới kia “giao nộp” sao?

Trân bật cười:
- Cả Tiên giới và âm giới đều không dùng đến tiền. Với lại tiền này của dương trần, thì dùng ở dương trần thôi.

Hùng nheo mắt:
- Bấy nhiêu đây tiền anh có thể mua một căn biệt thự, cưới một cô vợ đẹp dùng cho… ban ngày, sống sung sướng.

Trân tròn xoe mắt nhìn Hùng. Anh búng ngón tay nhẹ lên trán cô:
- Đùa thôi, cô ngốc.

Trân nhìn anh dịu dàng:
- Trên còn phật, dưới có diêm vương, trừ khi anh muốn mình không gặp nhau nữa.

Hùng choàng tay kéo vai cô lại gần, hôn lên trán cô:
- Anh chỉ đùa thôi.

Dường như Trân chia tay anh bịn rịn hơn mọi ngày, cứ luyến tiếc không rời. Hùng rời nhà Trân khi đã hơn 5h sáng… trời giăng giăng mờ sương…

* * *

Ngày thứ 8…

Hôm nay Hùng không gặp Huy. Cả ngày anh cứ bồn chồn mong nhanh đến 21h để đến gặp Bảo Trân. Anh đã có dự tính, khi nào Trân có thể về nhà anh được, Hùng sẽ tìm thời gian thích hợp kể hết mọi chuyện với Huy. Sau đó, anh và Huy sẽ dùng tiền Trân đưa, lấy tên Tiểu phương đi làm từ thiện.

Cảm thấy vui vui với suy nghĩ của mình, Hùng ghé tiệm kiểng mua cho Trân một chậu Hồng. Ngoài hoa nhài, cô còn rất thích hoa hồng.

Xe bon bon sắp đến nơi, chợt Hùng khựng lại, thắng xe khi còn cách “Nhà Bảo Trân” một đoạn. Không hiểu vì sao hôm nay, căn biệt thự sáng rực ánh đèn. Thường ngày, Bảo Trân không hề dùng điện, cô chỉ dùng nến.

Hùng xuống xe đến gần hơn. Nhìn vào ô cửa sổ mở tầng trên, anh thấy đôi vợ chồng trẻ đang ngồi trò chuyện rất vui vẻ bên nhau. Hùng tự nói với mình: “Sao lạ vậy, Bảo Trân nói khi nào cô ấy còn ở đây sẽ không ai vào nhà được mà… không lẽ…”

Tay Hùng dường như mất đi sức lực, chậu hồng rơi xuống đất, vỡ ra…

Tại sao… Tại sao lại như vậy?!...

7 ngày… chẳng lẽ cô chỉ có thể bên cạnh anh 7 ngày thôi sao… không thể nào như vậy được…

Sao cô không nói với anh cô chỉ có thể gặp anh 7 ngày? Giờ anh sẽ chờ cô bằng cách nào? Chờ như thế nào? Làm sao để gặp lại cô?...

Hùng đưa tay vò đầu… anh muốn hét lên… Nhưng cổ họng anh cũng không còn sức nữa…

* * *

Những ngày sau đó, Hùng tích cực ngủ, rồi lại tích cực chạy đến “nhà cô”… ngôi nhà vẫn từng đêm sáng ngời ánh điện… giấc mơ trống hoác, không thấy gì dù chỉ là cành cây ngọn cỏ…

Hùng kể hết đầu đuôi câu chuyện cho Huy, Huy nói Hùng rằng anh nghĩ Bảo Trân đã phải đi đầu thay kiếp khác…

Kiếp nào mới gặp lại nhau? Gặp lại nhau biết còn nhận ra nhau?

Huy khuyên Hùng hãy quên hết mọi chuyện đi, biết đâu hai người sẽ gặp lại nhau kiếp khác dù không còn nhận ra nhau của ngày xưa, không còn nhớ chuyện ngày xưa, vậy thì đã sao - chỉ cần vẫn yêu nhau ở kiếp mới, đó đã là duyên nợ…

Hơn 6 tháng trời Hùng thơ thẩn trước cổng ngôi nhà quen thuộc mỗi đêm, nhìn đôi vợ chồng trẻ âu yếm bên nhau, chỉ mong gặp được Bảo Trân gần đâu đó…


Cuối cùng Hùng cũng thức tỉnh. Anh hăng hái làm việc, mỗi cuối tuần, với cái tên Tiểu Phương, Hùng và Huy đi làm từ thiện khắp nơi. Ngoài việc làm từ thiện, anh tuyệt đối không đụng vào số tiền mà Bảo Trân đã gởi lại cho anh.

Thắm thoắt đã hơn 15 năm trôi qua. Hùng vẫn một mình một bóng, chỉ đi làm, vui với gia đình và làm từ thiện. Huy vẫn thường khuyên anh nên quên hẳn đi chuyện cũ mà tìm một hạnh phúc cho mình. Với Hùng, anh nghĩ kiếp người ngắn ngủi, coi như anh sống vì Bảo Trân, cũng có đáng gì đâu.


Một chiều nọ, lang thang thế nào tự dưng Hùng quay lại ngôi nhà ngày cũ. Cảnh vật vẫn không có nhiều thay đổi. Anh đứng tần ngần trước cổng, dường như chủ nhà đã trồng hoa nhài nhiều hơn, hương thoảng ra đến tận bên ngoài còn nồng nàn quá đỗi.

Vừa dượm bước chân đi, Hùng ngoảnh lại khi có tiếng gọi khẽ:
- Chú ơi!

Một cô bé độ 15 tuổi mắt xoe tròn ngước nhìn Hùng:
- Hình như lâu rồi chú không tới đây?

Hùng ngồi thấp xuống, nựng khẽ má cô bé:
- Nhà cháu ở đây hả?

Cô bé ngoan ngoãn gật đầu:
- Dạ!

Chợt cô bé lấy trong túi áo trước bụng ra một xâu chuỗi kết bằng hoa nhài, lồng vào cổ tay Hùng:
- Tặng chú nè!

Hùng thoáng giật mình, chuyện ngày xưa như kho ký ức ai vô tình đưa tay mở cửa, ổ ạt đổ về. Hùng buộc miệng hỏi như vô thức:
- Cháu tên gì?

Cô bé lễ phép:
- Dạ tên cháu là Bảo Trân!
……
The end!
29/01 – 09/02/2013

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét