Thứ Sáu, 23 tháng 10, 2020

[Truyện dài] ĐÁNH THỨC... (2)

 (tiếp theo)

ĐOẠN 13
PHÒNG LÀM VIỆC HẢI MY – ĐẦU GIỜ CHIỀU
Phòng làm việc có 5 người. Hải My và 4 đồng nghiệp (3 nữ, 1 nam)
My mở file word và bắt đầu gõ: (Có giọng đọc minh hoạ)
Nhật ký ngày… tháng… năm
Cả mình và Phong đều thích ngồi ở bàn gần cửa kính trong phòng lạnh ở Yesterday khi ăn trưa để nhìn người qua lại dưới lòng đường. Nhưng cuối cùng, vô tình mà hữu ý, cũng chính từ vị trí này, biết bao lần mình phải ngậm ngùi nhìn Phong vội vàng dời bước khi phần ăn còn chưa chuẩn bị. Ba Phong - Tổng giám đốc Công ty Cổ Phần Trang trí nội thất, chuyên kinh doanh - xuất nhập khẩu mặt hàng gia dụng gỗ, dường như có sở thích tìm anh vào khoảng thời gian mà đúng ra mọi nhân viên công ty đều sử dụng cho việc nghỉ trưa. Nhiều lúc mình tự hỏi không biết thời gian hành chính ba Phong dùng vào những việc gì. Hay đơn giản chỉ vì ông muốn chứng tỏ thứ được gọi là uy quyền trước con trai.
Nhớ năm đầu quen Phong, vì sống xa nhà, lại sống một mình, cộng thêm có chút lười biếng, căn nhà nhỏ ba mẹ tặng khi đậu Đại Học của mình cũng khá đầy đủ tiện nghi, chỉ có nhà bếp là để trống. Cơm hàng, cháo chợ, đến đầu năm tư Đại Học mình gặp Phong trong một dịp rất tình cờ. Lúc ấy, nghe mình bảo là ngán ăn cơm ngoài đường, chỉ thèm cơm nhà nấu, đúng một năm trời sau đó, hàng ngày, mỗi trưa Phong đều mang một cà mèn cơm đủ ba món từ nhà sang, đợi mình ăn xong rồi chở đi học trên chiếc Piago cũ kĩ. Mình không bao giờ quên được những gì Phong đã đối với mình. Thế mà, chỉ hơn một năm làm việc “dưới trướng” của ba Phong, “ông lão” ấy đã biến Phong của mình thành một người khác hẳn.
ĐOẠN 14
PHÒNG CHẤN THIÊN – NỬA ĐÊM
…Bước ra từ phòng tắm khi đồng hổ đã hơn 1h đêm. Chấn Thiên mệt mỏi ngồi tựa vào thành giường thư giãn trước khi đi ngủ. Với tay lấy Laptop để trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường, khởi động và đặt lên đùi, Thiên đăng nhập vào Blog.
Thiên mỉm cười rạng rỡ khi có tin nhắn từ SheiRan. Anh lick vào xem tin: “Rất vui vì anh đã thích những bài hát ở Blog em”.
CHẤN THIÊN (lời nội tâm)
- Sao cô bé này kiệm lời thế nhỉ! Phải “tăng tốc” mới được.
Thiên nhấn “reply”: - “Anh rất ít khi vào Blog, nick yahoo messenger của anh là AndyPhan, có dịp mình nói chuyện nhiều hơn nhé! Chúc em một ngày vui!”.
Đóng máy đặt lên bàn và chùi người nằm xuống giường, Thiên đưa tay gối đầu, suy nghĩ mông lung một chốc rồi khép mắt lại, nhoẻn cười và gọi khẽ: “SheiRan…”.
ĐOẠN 15
PHÒNG MY – PHÒNG PHONG - NỬA ĐÊM (hôm sau)
(Chú ý có giọng đọc minh hoạ đoạn nói chuyện của My và Phong qua chat)
Không ngủ được, My ngồi thơ thẩn trên lan can hóng gió.
MY (Tiếng nội tâm)
- Hôm qua AndyPhan gởi tin nhắn cho mình lúc hơn 1h đêm, không biết tên đó làm gì mà online khuya vậy. Hay giờ mình online thử xem gặp hắn không.
My trở vào phòng, thả người nằm sấp xuống giường và khởi động Laptop. Vừa đăng nhập vào yahoo, My thích thú khi thấy nick AndyPhan cũng vừa bật sáng. Cô liền gõ:
MY
- Hello Andy!
(Chia đôi màn hình)
Cũng với tư thế giống My – trên giường của mình, Chấn Thiên rạng rỡ hẳn lên khi vừa online thì nhận được tin nhắn từ SheiRan. Vò vội chiếc khăn còn đang trùm trên đầu mấy cái cho khô tóc, quẳng khăn qua một bên, Thiên gõ vội:
CHẤN THIÊN
- Hello SheiRan, sao thức khuya vậy?
MY
- Vì biết Andy cũng thức khuya.
CHẤN THIÊN (phì cười):
- Hihi..
MY
- Sao Andy thức khuya vậy?
CHẤN THIÊN
- Vì thường xong việc khá trễ, đi ăn rồi về nhà nữa nên hàng ngày khoảng 2h mới ngủ không à.
MY
- Andy làm… ăn trộm hả?
CHẤN THIÊN (bật cười giòn)
- Ờ, trộm tình.
MY
- Chà chà, căng thẳng à nha.
CHẤN THIÊN
- Nói đùa thôi, Andy làm… ca sĩ.
MY
- Thiệt hả, My ít quan tâm thị trường âm nhạc, Andy dùng nghệ danh gì?
CHẤN THIÊN
- SheiRan tên My à! Andy không nổi tiếng lắm đâu, nên My đừng quan tâm chuyện đó hén.
MY
- Ừm.m… Ok, quan tâm Andy thôi ha, thích làm bạn thôi, không thích làm fan hâm mộ.
CHẤN THIÊN
- Uh, Andy thích vậy. Mà không biết khi nào mới có dịp được biết “người bạn” này trông tròn méo thế nào ha!
MY
- Có duyên sẽ gặp mà.
CHẤN THIÊN
- Trời, My đánh đố Andy rồi, Sài Gòn lớn như vầy, lại không ai biết mặt ai, “duyên” gì nổi.
MY
- Thấy vậy mà có đó!
CHẤN THIÊN
- Vậy My cho Andy số phone nha, Andy ít có thời gian online, để Andy làm quen giọng nói “bạn mình” trước vậy.
MY (cười nhẹ)
- Andy cho trước đi, My nhá máy qua.
CHẤN THIÊN
- Ok! 0908…., à, mà Andy tò mò không biết SheiRan có nghĩa là gì?
MY
- Hihi.. SheiRan tiếng Nhật cổ có nghĩa là Cỏ dại, chỉ đơn giản thế thôi. Andy ngủ ngon!
CHẤN THIÊN (tiếng nội tâm)
- Chưa gì out mất tiêu!
Thiên đóng laptop lại, chiếc di động để trên giường rung lên, Thiên mỉm cười, bấm gọi lại, 10s cho sự im lặng giữa đôi bên.
CHẤN THIÊN
- SheiRan ngủ ngon nhé!
Thiên nhìn chiếc điện thoại, tần ngần và cúp máy.
My vẫn giữ điện thoại trong tay và khẽ mỉm cười.
MY (Tiếng nội tâm)
- Giọng nói ấm áp quá
My khép mắt lại.
ĐOẠN 16
PHÒNG LÀM VIỆC HẢI MY – TRƯA
Phòng làm việc có 5 người. Hải My và 4 đồng nghiệp (3 nữ, 1 nam)
Vừa lock máy chuẩn bị đi ăn trưa, My ngồi nán lại khi có điện thoại gọi đến, trên màn hình hiện lên chữ “Andy”, My mỉm cười.
MY
- Alo, My nghe!
CHẤN THIÊN (Giọng nói như còn chưa tỉnh ngủ, ngọt như thể người đang yêu)
- Andy mới thức nè, My ăn trưa chưa?
MY
- My đang chuẩn bị đi.
CHẤN THIÊN
- Giờ mới nghe được giọng nói của My.
MY (cười khẽ qua điện thoại, không đáp)
CHẤN THIÊN
- Giờ Andy đi tắm, ăn trưa và tập vũ đạo. Chúc My một ngày vui vẻ nha!
MY
- Pipi Andy.
ĐOẠN 17
PHÒNG MY – ĐÊM
My nằm xem Tivi chờ Phong đến chở đi ăn tối, đèn điện thoại bật sáng.
MY
- Đang làm gì đó?
CHẤN THIÊN
- Andy vừa lên xe, chuẩn bị đi diễn, chúc Andy một buổi tối may mắn nào!
MY (cười khúc khích):
- Một buổi tối thật nhiều hoa, và nhiều cả… những nụ hôn của các cô nàng xinh đẹp nhé!
CHẤN THIÊN (phì cười):
- Nhiều hoa thôi. Andy đi đây.
Cửa phòng bật mở, My giật mình nhìn vội rồi cúp máy. My Tung tăng nhảy xuống giường, liếng thoắng:
MY
- Em thay đồ nhé!
Phong bước đến giường, ngồi xuống, nhìn chiếc điện thoại, lẩm bẩm:
PHONG
- Nói chuyện với ai mà vui vậy ta?!
Tò mò, một chút do dự, Phong cầm máy My và vào danh sách cuộc gọi:
PHONG (tiếng nội tâm)
- Andy, cái tên này mình chưa từng nghe nhắc đến - Dạo này quen với… thằng tây nào mới vậy cà.
My ra khỏi phòng tắm, xinh xắn với mái tóc cột cao, một chút son hồng phơn phớt và bộ đầm hoa đen – trắng li ti đơn giản. Chợt, My ngạc nhiên chỉ vào tay Phong:
MY
- Đồng hồ của anh đâu rồi?
PHONG (thoáng bối rối)
- Lúc chiều đi đánh tennis, thằng bạn thấy đẹp nó… mượn xài thử rồi.
MY
- Sao anh lại cho mượn?
PHONG
- Có cái đồng hồ, nó đeo vào tay rồi không lẽ anh đòi lại.
MY
- Nhưng đó là quà em tặng anh kỷ niệm 1 năm mình quen nhau.
PHONG (choàng tay qua eo My dỗ dành)
- Thôi.i.i.i…, em biết anh không quan trọng mấy chuyện đó mà. Chỉ là một món trang sức thôi. Ngày kỷ niệm anh nhớ trong lòng là được rồi, há!
My xụ mặt lẳng lặng theo Phong ra xe.
ĐOẠN 18
PHÒNG MY – ĐÊM
My nằm dài trên giường bắt đầu viết nhật ký trên laptop. (Có giọng đọc minh hoạ)
Nhật ký ngày… tháng… năm…
... Không biết từ khi nào, mình bắt đầu có thói quen chờ điện thoại của Andy, hay nói đúng hơn, Andy đã vô tình tạo cho mình thói quen đó. Từ ngày Andy có số điện thoại của mình, anh đều đặn điện thoại cho mình 3 lần mỗi ngày vào một khoảng thời gian nhất định nào đó: Một lần khi vừa thức dậy, trước khi đi diễn và sau khi đi diễn về. Dần dần, chỉ cần nghe chuông điện thoại đổ, mình biết ngay đó là anh. Trong khi đó Phong lại ít khi điện thoại cho mình. Chỉ điện thoại hẹn hò khi chuẩn bị đến đón mình đi đâu đó. Không hiểu sao dù chưa gặp mặt Andy, mình vẫn có cảm giác giữa mình và Andy như có một sự gần gũi vô hình nào đó, rất đỗi ngọt ngào…
(Minh hoạ bằng hình ảnh thể hiện những cuộc điện thoại giữa Andy và My trong các giai đoạn khác nhau)
… Hai tháng sau…
ĐOẠN 19
PHÒNG MY – SÁNG SỚM
My đang cuộn tròn trong chăn ngủ trên giường. Tờ lịch trên tường ngày hôm nay được đánh dấu: “Love – Kỷ niệm 2 năm”.
Chuông điện thoại reo, một lúc sau My mới nghe thấy, vẫn nhắm mắt, My đưa tay qườ quạng xung quanh tìm điện thoại.
PHONG
- Hôm nay anh hơi bận, chắc khoảng 19h30 mới sang em được, em ăn tối trước nhé.
MY
- Ừm.m..
ĐOẠN 20
PHÒNG KHÁCH NHÀ MY – ĐẦU ĐÊM​​​​
Trên chiếc bàn nhỏ trong phòng khách, một bình hoa Lan trắng, 1 gói quà nhỏ, 2 ly thuỷ tinh cao, bình rượu dâu tằm 750ml xinh xắn nhập khẩu từ Hàn Quốc.
My diện chiếc đầm hoa màu xanh biển dài ngang gối kết hợp bộ trang sức bằng hạt pha lê mà cô yêu thích. Ngồi chống cằm mơ mộng.
Có tiếng chuông cửa, My lật đật ra mở cửa, thò đầu ra ngoài.
MY (reo vui, tưởng là Phong)
- Anh đến sớm vậy?
ANH NHÂN VIÊN GIAO HÀNG (mỉm cười thân thiện)
- Dạ, em là nhân viên nhà hàng xxx, em đến giao thức ăn ạ.
MY (le lưỡi tẽn tò, mở rộng cửa)
- Dạ, anh đặt lên bàn giúp em.
Anh nhân viên giao hàng vào nhà đặt thức ăn lên bàn và ra về.
MY
- Cảm ơn anh nhé!
My cúi xuống gầm bàn, mang tấm ảnh của Phong mà cô rửa theo khổ 20x30 và đã cắt lại đường viền ảnh theo hình trái tim ra dán ở cửa ra vào, bên dưới tấm ảnh là tờ giấy A4 được viết nắn nót: “Welcome ox”. Ngắm nghía và tự cười một mình, My vào nhà khép cửa lại.
ĐOẠN 21
TRƯỚC CỔNG MỘT NHÀ HÀNG – NHÀ MY - NỬA ĐÊM – CÓ TRĂNG
(Chia đôi màn hình)
Phần trước cổng nhà hàng:
Bước ra khỏi nhà hàng, Phong trịnh trọng bắt tay từ giã hai vị khách đứng tuổi và tiễn ba anh lên xe, Phong lên xe mình với vẻ khá uể oải.
TÀI XẾ
- Mấy ly rồi mà nhìn oải vậy anh!
PHONG
- Không phải, mệt chút thôi. Bực ông già, làm gì cũng không nói trước một tiếng.
Phong mở hộc xe tìm gói thuốc, vô tình lôi ra một chiếc hộp nhỏ được thắt nơ cẩn thận.
PHONG (thoáng ngơ ngẩn)
- Cái này là…
Phong giật phắt mình như nhớ ra điều gì, anh bật thốt với chính mình và với anh tài xế:
PHONG
- Chết tôi rồi!
Chiếc BMW 328i Convertible thắng két một cách gấp gáp, quay 180 độ về hướng ngược lại và tăng tốc.
Phần nhà My:
(Miêu tả sự chờ đợi của My ở nhiều góc độ khác nhau)
My hết đứng lại ngồi, đi ra đi vô, hết nhìn đồng hồ rồi lại nhìn ra cửa. Nhìn quanh bàn tiệc một vòng, My vào phòng, lấy đại mấy bộ quần áo, chiếc ví cầm tay, cho vào túi xách…
ĐOẠN 22
TRƯỚC CỔNG NHÀ MY – NỬA ĐÊM – CÓ TRĂNG
… Chiếc taxi chở My vừa lăn bánh chừng một phút, thì chiếc BMW 328i Convertible cuả Phong cũng thắng két đầy vội vã ở vị trí chiếc Taxi vừa rời khỏi. Chạy vội vào nhà My, Phong bật cười khi nhìn tấm hình và khẩu hiệu được dán trên cánh cửa, đưa tay xoay nắm cửa, cửa đã khoá.
PHONG (tiếng nội tâm)
- Chắc ngủ rồi.
Tần ngần một chút, Phong quyết định không vào mà quay bước trở ra.
ĐOẠN 23
CỔNG QUÁN CAFÉ MTV – NỬA ĐÊM – CÓ TRĂNG
Rời khỏi quán cafê MTV sau khi đã hoàn thành phần biểu diễn của mình, vừa bước đến gần chỗ đậu chiếc Mercedes SLK 350 màu ghi bạc, cánh tay Chấn Thiên bị giữ lại bởi một cái khoác tay.
NỮ CA SĨ (đưa đẩy)
- Anh Thiên tối nay về nhà em chơi nhé!
CHẤN THIÊN (nhoẻn cười, đưa tay nựng yêu cằm nữ ca sĩ)
- Sorry người đẹp, hôm nay anh không được khoẻ, hẹn em lần sau nhé!
Nữ ca sĩ khẽ buông tay mình khỏi tay Thiên, tỏ vẻ tiếc nuối, Thiên gởi cho cô nụ hôn gió trước khi bước vào xe và đóng cửa lại. Yên vị sau vô lăng, Thiên cầm điện thoại lên và bấm số.
MY
- Alo, My nghe!
CHẤN THIÊN
- My đang ở ngoài đường à? Andy nghe có tiếng gió lùa.
MY (ngập ngừng)
- Uh..
CHẤN THIÊN
- Sao hôm nay ra ngoài khuya vậy?
MY
- Um.m… đột nhiên My muốn đến một nơi…
CHẤN THIÊN
- Nơi nào?
MY
- Um.m.. Không có gì đặc biệt đâu. Lâu lâu muốn thay đổi không khí chút vậy mà. Andy ngủ ngon nhé! Điện thoại My sắp hết pin rồi, chắc chiều mai mới sạc pin được.
CHẤN THIÊN
- Nhưng mà…
Chưa kịp nói hết câu, Thiên đã nghe tín hiệu tắt máy từ phía bên kia. Anh chống điện thoại lên cằm, vẻ mặt đăm chiêu.
CHẤN THIÊN (lời nội tâm)
- Đi đâu giờ này mà “chắc chiều mai mới sạc pin được” nhỉ?
Tiếng gõ tay vào cửa xe cắt ngang dòng suy nghĩ đang rối rắm của Thiên, anh hạ cửa kính xuống.
QUẢN LÝ CÔNG TY GIẢI TRÍ (1)
- Không đi ăn hãy về hả em?
Thiên nhìn ra ngoài, thoáng thấy vầng trăng chênh chếch trên cao, trong đầu Thiên chợt vang lên lời My từng nói qua điện thoại: “Mỗi khi buồn, My thích nghe tiếng sóng biển, nên hay nổi hứng linh tinh lắm, nhất là nghe biển hát vào những đêm trăng, tuyệt!”.
CHẤN THIÊN
- Không anh, em đi Vũng Tàu ngắm trăng đây, chắc sẽ ăn khuya dưới đó luôn.
QUẢN LÝ CÔNG TY GIẢI TRÍ (1) (bật cười giòn)
- Thằng khỉ này. Uh, đi về nhớ đem cho anh ít nước biển.
Thiên phì cười đưa tay ra dấu bái bai rồi mở khoá, nhấn ga, sau lưng anh còn vẳng lại giọng cười và đoạn đối thoại của hai anh quản lý cùng công ty giải trí:
QUẢN LÝ CÔNG TY GIẢI TRÍ (2)
- Ủa Thiên hôm nay không đi ăn chung à?
QUẢN LÝ CÔNG TY GIẢI TRÍ (1)
- Thằng khỉ đó đi Vũng Tàu ngắm trăng rồi.
QUẢN LÝ CÔNG TY GIẢI TRÍ (2)
- Trời! Sao không rủ anh em mình đi chung.
QUẢN LÝ CÔNG TY GIẢI TRÍ (1)
- Nó mà siêng bất tử dzậy thật tui chết liền.
ĐOẠN 24
BỜ BIỂN VŨNG TÀU – NỬA ĐÊM – CÓ TRĂNG
Nhìn từ xa, đường bờ biển Vũng Tàu thật vắng vẻ. Zoom gần lại hình ảnh Hải My ngồi một mình trên bờ thành chắn sóng được xây dọc ven bờ, quay mặt về hướng biển.
Vừa đến nội ô thành phố Vũng Tàu, Chấn Thiên hạ mui xe đón gió – Dong xe dọc theo đường bờ biển.
CHẤN THIÊN (tiếng nội tâm)
- Chắc My sẽ đến Vũng Tàu và đến trước mình không lâu. Nhưng tại sao mình lại muốn xuống đây chỉ vì nghĩ cô ấy sẽ có mặt ở đây? Thật không hiểu nổi… Giờ xuống tới đây rồi làm sao để tìm cô ấy? Dĩ nhiên bây giờ mình không thể điện thoại để hỏi rằng cô ấy đang ở đâu… mình ngớ ngẩn thiệt.
Chạy gần đến khu vực neo tàu đánh cá, nhìn từ xa, Thiên thoáng tò mò khi thấy dáng một cô gái ngồi lẻ loi trên thành chắn sóng, lưng xoay về hướng mặt đường, xung quanh không có xe, cũng không có một người nào khác, chỉ có một chiếc túi xách.
Chấn Thiên dừng xe thật chậm cách cô gái một đoạn đủ để quan sát từ xa.
CHẤN THIÊN (tiếng nội tâm)
- Chắc cô bé này đi một mình, trang phục vậy thì 90% là khách du lịch.
Một ý nghĩ mạo hiểm loé lên trong đầu Thiên. Anh rút điện thoại, chọn chế độ giấu số và gọi…
Chuông đổ 3 tiếng, Thiên thấy cô gái dường như lục tìm gì đó trong túi xách, lúc cô gái đưa điện thoại áp vào tai, cũng là lúc Thiên nghe một giọng nói quen thuộc cất lên:
MY
- Alo, My nghe!
Bấm dừng cuộc gọi, Thiên đưa điện thoại lên môi mình hôn một cái với nụ cười rạng rỡ, chiếc Mercedes SLK 350 màu ghi bạc trang nhã chầm chậm quay đầu…
ĐOẠN 25
BỜ BIỂN VŨNG TÀU – NỬA ĐÊM – CÓ TRĂNG
Dừng xe thật khẽ sau lưng cô gái, dựng chiếc xe đạp đôi gần cột điện, hít thở và vận động một chút để lấy bình tĩnh, Thiên từ từ bước đến gần cô gái.
CHẤN THIÊN
- Bé gì ơi!
Có lẽ hơi giật mình trước giọng nói từ đâu cất lên đột ngột, cô gái xoay sang nhìn Thiên với đôi mắt tròn xoe, bỡ ngỡ.
CHẤN THIÊN (tiếng nội tâm)
- Ái chà, xinh hơn mình nghĩ.
Thiên leo lên thành đê ngồi cạnh cô gái.
CHẤN THIÊN
- Sao ngồi đây một mình giờ này vậy em? Nguy hiểm lắm.
Cô gái vẫn nhìn Thiên không chớp.
MY
- Trông anh rất quen.
CHẤN THIÊN
- Quen như thế nào?
MY
- Anh… trông rất giống ca sĩ Chấn Thiên.
Thiên thoáng giật mình.
CHẤN THIÊN (tiếng nội tâm)
- Quên mất, cô ấy không thể biết mình là Andy, nhưng có thể nhận ra mình là ca sĩ Chấn Thiên.
CHẤN THIÊN (mỉm cười thân thiện)
- Nếu anh đúng là Chấn Thiên thì sao?
Cô gái cũng mỉm cười, có chút bẽn lẽn.
MY
- Em sẽ không tin mình đang ngồi cạnh anh ở đây.
CHẤN THIÊN
- Anh đang ở đây mà, nên em tin được rồi.
Cô gái có vẻ hoạt bát hơn.
MY
- Anh ra đây một mình hả?
CHẤN THIÊN
- Uh! Anh mới chạy một mình từ Sài Gòn xuống.
MY
- Anh… thất tình à?
CHẤN THIÊN (phì cười)
- Sao em nghĩ vậy?
Cô gái hất đầu tinh nghịch, đung đưa 2 chân.
MY
- Vì hành động hơi kỳ lạ mà.
CHẤN THIÊN
- Em chắc cũng đến đây một mình?
Cô gái quay sang, le lưỡi.
MY
- Em chỉ muốn đổi không khí thôi.
CHẤN THIÊN
- Anh cũng vậy mà.
Cả hai cùng phì cười. Có vẻ tự nhiên và gần gũi hơn.
CHẤN THIÊN (tiếng nội tâm)
- Phản ứng của cô ấy khi gặp mình lạ thật, không giống với bất kì fan nữ nào.
CHẤN THIÊN
- Ngay bây giờ, mong muốn lãng mạng nhất của em là gì?
Hơi suy nghĩ một chút, cô gái nhìn về hướng biển.
MY
- Một người em chưa từng biết mặt, nhưng giống như đã rất thân quen, sẽ tìm thấy em ở đây, sẽ cùng em ngồi ngắm trăng, đi dạo biển, đi ăn mực nướng… Tóm lại, là đi chơi cùng em cho đến sáng.
Nhìn ánh mắt mơ màng xa vắng của My, Thiên nghe lòng mình rộn rã.
CHẤN THIÊN
- Sao lại là một người chưa từng biết mặt?
MY
- Vì em tình cờ quen người đó qua internet, đã nói chuyện rất nhiều qua điện thoại, nhưng chưa gặp mặt bao giờ. À, ảnh cũng làm ca sĩ đó, anh có biết ca sĩ nào tên Andy không?
- Ý quên, Andy là tên thường gọi, em không biết nghệ danh của ảnh.
CHẤN THIÊN
- Anh chỉ biết cô bé có tên gọi SheiRan thôi.
My quay phắt lại, giương đôi mắt tròn xoe nhìn anh không chớp, môi cô mấp máy thốt chẳng nên lời. Thiên nhìn vào mắt cô.
CHẤN THIÊN
- Tối giờ anh chẳng ăn gì, còn không mau dẫn anh đi ăn mực nướng nữa.
ĐOẠN 26
BỜ BIỂN VŨNG TÀU – NỬA ĐÊM – CÓ TRĂNG
Thiên đèo My trên chiếc xe đạp đôi đi vòng vèo qua từng dãy phố…
Ngồi xổm bên gánh hàng rong cùng ăn mực nướng..
Cùng đi dạo biển…
Khi trời vừa sáng, ăn sáng xong, Thiên chở My đến một khách sạn khác nơi anh ở.
CHẤN THIÊN
- Để tránh scandal, anh ở chỗ khác, em vào ngủ một giấc nhé, trưa anh ghé đón em đi ăn và cùng về Sài Gòn.
MY (không nói, chỉ khẽ gật đầu)
ĐOẠN 27
NHÀ MY – SÁNG SỚM
Dừng xe trước cổng nhà My với bó Cẩm Tú Cầu xinh xắn, Phong lấy chìa khoá riêng và mở cửa, bước vào nhà, Phong như không tin vào mắt mình trước bàn tiệc dường như còn nguyên vẹn.
Mở cửa phòng My, Phong càng ngạc nhiên hơn khi chăn gối được xếp ngăn nắp và không có My ở đó. Nhìn lên đồng hồ treo tường, mới khoảng 6h40.
PHONG (tiếng nội tâm)
- My chưa bao giờ đi làm sớm như vậy.
Phong bấm điện thoại gọi cho My.
TỔNG ĐÀI
- “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau”…
Trở lại phòng khách, Phong tiến đến bàn tiệc, săm soi gói quà nhỏ nhắn và mở thử…
ĐOẠN 28
PHÒNG LÀM VIỆC CỦA PHONG – SÁNG
(Phòng làm việc Phong có 2 người, Phong và nữ thư ký)
Phong đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng lại đưa tay xem đồng hồ (chiếc đồng hồ trong gói quà tại nhà My).
Khoảng 7h50, thư ký của Phong bước vào, hơi ngạc nhiên khi thấy Phong trong phòng, cô để túi xách lên bàn và đi pha càfê cho Phong.
Đồng hồ vừa điểm 8h, Phong nhấc máy gọi ngay đến phòng làm việc của My.
NGƯỜI BẮT ĐIỆN THOẠI (nữ)
- Phòng Web Content xin nghe!
PHONG
- Vui lòng cho gặp Hải My!
NGƯỜI BẮT ĐIỆN THOẠI
- Dạ hôm nay My có việc, xin nghỉ phép, anh vui lòng để lại lời nhắn, My sẽ gọi lại cho anh sau ạ!
PHONG
- My xin nghỉ phép khi nào vậy em?
NGƯỜI BẮT ĐIỆN THOẠI
- Dạ My mới điện thoại đến công ty sáng nay.
PHONG
- Cảm ơn em! Anh sẽ gọi lại sau.
Gác máy, nét mặt Phong đăm chiêu. Cô thư ký mang café vào để lên bàn làm việc của Phong và quay về bàn làm việc của mình.
PHONG (tiếng nội tâm)
- Cô ấy đã đi đâu? Khi nào? Vì sao không hề nói gì với mình? Trước đây, có vài lần giận mình, cô ấy bỏ đi Vũng Tàu, khi trở về, cô ấy bảo đi… ngắm trăng đổi gió. Lần này là sao đây? Nhức đầu thật. Con gái thật khó hiểu.
PHONG
- Xem dùm anh hôm nay âm lịch là ngày mấy vậy em!
Cô thư ký ngẩng đầu lên, thoáng ngạc nhiên, với tay lấy cuốn lịch để bàn.
NỮ THƯ KÝ
- Dạ ngày 17!
PHONG
- Cảm ơn em!
NỮ THƯ KÝ (tiếng nội tâm)
- Tự dưng sếp hỏi ngày âm lịch chi ta?
ĐOẠN 29
TRƯỚC CỔNG CÔNG TY CỔ PHẦN TRANG TRÍ NỘI THẤT – CHIỀU
Xách chiếc cặp đựng laptop và tài liệu ra khỏi công ty, Phong tiến đến chiếc BMW 328i Convertible đen đã đậu sẵn trước cửa, nhanh chóng lên xe, nhắm hướng Vũng Tàu thẳng tiến.
ĐOẠN 30
CẦU SÀI GÒN – CHIỀU
Trên cầu Sài Gòn, chiếc BMW 328i Convertible đen và chiếc Mercedes SLK 350 màu ghi bạc chạy ngược chiều khẽ lướt qua nhau.
Chăm chú chạy xe, Phong không để ý có một người rất quen thuộc ngồi trong chiếc Mercedes SLK 350 màu ghi bạc chạy ngược chiều đã vừa lướt qua anh…
(còn tiếp)

1 nhận xét:

  1. Bitcoin is your fastest choice, with a processing time of only 24 hours. Can a corporation construct its own video games of chance tools 카지노 and utilize it without a a|with no} permit? A Compliance Meeting is obtainable to everlasting licensee/permittee in an effort to bring the licensee/permittee into compliance in an off-the-cuff method.

    Trả lờiXóa