Thứ Hai, 28 tháng 3, 2022

 Thui thủi cô phòng… trong men say…

Không lời thủ thỉ - chẳng bờ vai…

Không bàn tay sưởi bàn tay quạnh…

Đêm lẻ loi đêm những mộng dài…


Đoạn trường bi ai…

Chẳng đếm nổi bao lần… Sau những men say…

Ta trở về bên tứ bề quạnh quẽ

Thèm một vòng tay dịu dàng siết nhẹ

Dăm tiếng hỏi han… hơi ấm cận kề…


Chẳng nhớ nổi bao lần… chới với cơn mê…

Tủi phận trong mơ… nhạt nhoà nước mắt…

Tỉnh giấc tìm quanh… Mơ hay là thật?!…

Một cõi lặng yên… chẳng tiếng trả lời…


Chẳng nhớ nổi bao lần… canh lại canh trôi…

Đếm từng tiếng kim đến trời hừng sáng…

Sợ những ban mai không người bầu bạn…

Ngày bỗng tịch liêu sau bấy lạc loài…


Quá nửa cuộc đời… tay hẫng đôi tay

Chẳng thiếu gì - sao… lẻ loi đến vậy?!…

Đơn giản ước mơ… Đợi hoài chẳng thấy…

Những thứ hữu hình… bỗng hoá hư vô…


Cõi trần ai mơ hồ…

SR

28.03.2022