TLP’ Story (phần X)
Ngày xưa, bên trái nhà tôi là một hàng Tràm nước. Hương hoa Tràm ngọt dịu mùi mật Ong xen lẫn mùi lá xanh ngai ngái, hít vào có cảm giác thư thái đến kỳ lạ. Vào mùa nắng, từng chùm hoa trắng chen qua kẻ lá, bừng lên sáng một góc trời, ngan ngát cả không gian. Ấy là chưa kể đến những giây Nhãn Lồng mềm mại với những chiếc râu dài tua tủa, cứ níu lấy từng tán lá Tràm, vươn cao đón nắng. Đến độ, những bông hoa trắng nhụy tím nở bung ra, đẹp lung linh. Mặc dù rất thích hoa Nhãn Lồng, nhưng tôi luôn dằn lòng không hái chúng, để chờ một thời gian không lâu sau đó, từng đóa hoa sẽ được thay thế bằng một trái Nhãn Lồng chín mọng nằm gọn trong chiếc túi lưới vàng xinh xắn, đung đưa trong gió đầy mời gọi. Lớn lên, vô tình tôi có một sở thích kỳ lạ, hoa càng đẹp, tôi càng thích ngắm chúng trên cành, chứ không thích hái. Có lẽ vì thế mà tôi đặc biệt yêu loài Phong Lan rừng hoang dã.