Thứ Năm, 21 tháng 2, 2013

Chốn bình yên

Có một chốn bình yên mãi mãi dang tay chờ đón ta sau bao nhiêu tất bật đời thường. Có một người luôn là người kiên nhẫn nhất ở bên cạnh ta - không vì một lý do gì, không bao giờ đòi hỏi gì. Có một người luôn vui vì những nụ cười của ta, dù nụ cười không dành cho người ấy. Có một người luôn buồn khi thấy ta buồn, dù không biết và không cần biết nỗi buồn của ta xuất phát từ đâu...Có đôi lúc nó nghĩ khoảng thời gian đang trôi qua trong cuộc đời mình thật vô vị. Sáng thức dậy đi một mạch đến công ty, chiều về nhà – chơi game – có hôm đi chơi với bạn bè – nhưng đa phần là chơi game xong thì đi ngủ - sáng hôm sau lại đến công ty. Cứ thế lập đi lập lại hết ngày này đến ngày khác. Nó không biết mình có được những gì sau những ngày dài cứ liên tục trôi qua như thế. Tiền ư! Lương làm một tháng không đủ xài đến nữa tháng. Những khoản lặt vặt khác cộng vào chỉ đủ tháng nào là hết tháng ấy. Uh, thì có lẽ nó tiêu xài có hoang phí một tí. Còn Game? Chỉ giải trí qua ngày, trong game nó cũng chẳng hơn ai. Tình yêu? Như một giấc mơ phù phiếm…

Nó làm quen với game Võ Lâm Truyền Kỳ cũng đã mấy năm, trong một dịp tình cờ. Tính ra, đây là loại hình giải trí mà đối với nó là ít tốn kém nhất. Trong game, nó là một đao khách cô đơn, dù hàng ngày vẫn “tám” liên tục trên kênh Bang hội, vui đấy! Ừ, vui lúc đấy rồi thôi. Ngoài đời, bạn bè cũng nhiều – nhưng những người bạn tâm giao nhất của nó đều ở xa hoặc bận làm ăn, lâu lắm mới có dịp gặp một lần; những…cái đuôi, ừm.m…thì cũng nhiều…Nhưng dường như không có ai thật sự dành cho nó. Nó luôn cảm nhận những khoảng cách vô hình nào đó…Hay tại con tim nó yếu mềm, nhút nhát, sợ bị tổn thương…Nên nó cảm thấy những con người vẫn tồn tại xung quanh nó như là ảo ảnh – với những tình yêu cũng chỉ là ảo ảnh…

Người ta thường nói ta hay bỏ quên những gì đang tồn tại gần ta nhất. Có lẽ đúng thật! Đêm, không ngủ được, một mình ra ban công nhấm nháp chai rượu nho được cất thủ công, nghe những tán cây rung xào xạc ven đường mà thấy lòng mênh mông một nỗi niềm khó tả. Nó thích nhất hương vị của loại rượu nho được cất thủ công. Không cao sang nhưng nồng nàn, say dịu ngọt và êm ái. Trong cảm giác lưng chừng ở lưng chừng đêm, nó cố nhớ xem nó đã bỏ quên những gì trong cuộc đời mình…

…Giờ tan tầm của nó là 17h30, nhưng 1 tháng hết 12 ngày nó có mặt ở nhà khi đồng hồ điểm 19h30. Mọi người có biết vì sao không? Vì tam tầm nó còn phải nán lại công ty để mà…liên đấu ^^ (Một chức năng trong trò game online mà nó đang chơi, chỉ diễn ra từ 18-19h một số ngày trong tháng). Những ngày ấy cứ đúng 18h là điện thoại nó reo, cứ như được cài…chuông báo thức vậy, và không cần nhìn nó cũng biết là ai gọi, bắt máy, đầu dây bên kia một giọng nói quen thuộc và một câu nói cũng quen thuộc nốt dịu dàng – lo lắng: “Sao chưa về nữa con! Mẹ đợi cơm nè”. Nó chỉ ậm ừ: “Mẹ ăn trước đi, con chơi game chút”. Rồi vội vàng cúp máy để chuẩn bị tinh thần…xông trận. Biết làm sao được, về nhà mới đấu thì không kịp giờ, sẽ không…đủ trận.

Những hôm không liên đấu, và không đi chơi, về đến nhà, tắm – ăn cơm xong nó lại tót sang tiệm internet. Mẹ nó không biết game online là gì, không biết liên đấu là gì, nên càng không hiểu vì sao cái “trò chơi ấy” có thể làm con gái mình đam mê đến vậy. Nó cũng không có thời gian để giải thích, mà cũng không cần phải giải thích để làm gì, chỉ làm mẹ nó càng thêm rối rắm mà thôi. Những lúc chuẩn bị qua tiệm net, bắt gặp ánh nhìn của mẹ, nó chỉ liếm môi buông một câu ngắn gọn: “Con đi đánh nhau đây!”, và mẹ nó chỉ hiểu đơn giản cái trò chơi mà nó đang ghiền là một trò đánh nhau vui vui gì đó ^^. Hôm nào thấy nó lăm lăm từ tiệm net đi về mắt chẳng nhìn ai, mặt bí xị, đi một mạch thẳng lên phòng là mẹ nó lại với theo: “Hôm nay chị hai bị ai đánh thua te tua rồi nên cái mặt như cái bánh bao”… Có hôm mãi chơi, 23h nó vẫn còn ngồi lì ở tiệm net, mẹ nó bên nhà gọi vọng sang: “Về ngủ con ơi”, nó: “Dạ!” nhưng mắt vẫn dán vào màn hình, rồi lại quên. Nghe “dạ” mãi mà không thấy bóng nó đâu, mẹ nó te te sang kiếm, xoa đầu nó cười hiền: “Về ngủ con, mai chơi tiếp, may mà không kéo net về nhà, không chắc chị hai khỏi ngủ luôn quá”. Nó cười xoà, tìm chổ “uỷ thác” rồi cặp kè mẹ đi về.

Tối, nằm ôm eo mẹ, nó hay thủ thỉ, nào là: “Thằng bạn trong công ty con sắp cưới vợ rồi, năm nay bạn bè con vòng vòng gần chục cái đám cưới, xem ra chỉ còn mình con là ham chơi; và…hôm nay con giết được bao nhiêu thằng; bị giết bao nhiêu lần; hôm nay nói chuyện kênh Bang hội có gì vui; hôm nay thằng x server con mới có một món đồ cực khủng; hôm nay con được mấy tên cầu hôn mà con không thèm lấy; mai Bang con chuẩn bị công thành...v.v… và v.v…” Tất tần tật những thứ vu vơ, nó biết mẹ nó không hiểu, nhưng vẫn lắng nghe với một nụ cười hiền, luôn kiên nhẫn nghe nó lãm nhảm từng ngày như thế cho đến khi nó ngủ thì thôi. Có hôm trong giấc ngủ chập chờn, nó nghe giọng mẹ nó bâng quơ: “Riết rồi một ngày không thấy mặt chị hai bao nhiêu. Đi làm về không đi chơi cũng ở suốt bên tiệm net, ngày nghỉ thì họp Bang, họp liên minh, mai mốt lại đi lấy chồng…”.

…Trưa, điện thoại nó hay reo để tiếp nhận những nội dung đại loại như: “Hôm nay con có ở lại chơi game không, mẹ mua óc heo về chưng cho con nha! Biết giờ về để mẹ làm cho nóng”; “Hôm nay con muốn ăn gì, chiều mẹ đi chợ”; “Con ăn cá lóc nấu canh chua không? Mẹ đang đi chợ, thấy cá lóc ngon nè”… Nhà nó mở quán café. Nó thích món khổ qua xào trứng, mà trong quán nó chẳng đứa nào thích cái món đó, nhưng cứ cách 1 – 2 ngày là trong thực đơn lại xuất hiện món này. Đến nỗi mấy đứa nhân viên phải tò mò: “Chị ăn hoài không thấy ngán hả chị”. Nó tỉnh bơ cười xoà: “Hông!”, mẹ nó tiếp lời: “Có hôm chị hai còn ăn cả chảo trừ cơm, bởi vậy 24 tuổi rồi chẳng anh nào dám rước đi dùm”.

Có hôm thì muốn dành cho nó sự ngạc nhiên, vừa về đến nhà mẹ nó đã hớn hở: “Hôm nay có một món con rất thích đó, mở tủ xem là món gì”. Nó nhăn răng: “Hôm nay Bang con công thành, công thành xong về con xem sau nhé mẹ yêu”. Công thành xong thì sao? Công thành thắng, cả Bang kéo nhau đi ăn mừng, vui quá đi đến tận 23h, về nhà nó lao vào phòng lăn ra ngủ, mơ màng thấy mẹ nó đến đắp chăn, nó lí nhí trong miệng: “Mai con ăn luôn mẹ nha!”…

Chủ nhật, mọi người kéo nhau đi đâu hết rồi không biết. Hôm nay nó không đi chơi mà lên mạng cũng chẳng thấy ai. Lên Hoa Sơn tuyệt đỉnh (một thắng cảnh trong game) ngồi ngắm trời ngắm mây một hồi cũng chán, nó lững thững đi về. Khuôn mặt mẹ nó bỗng nhiên rạng rỡ hẳn lên: “Hôm nay trời mưa, chị hai chơi game chán sớm vậy”. Nó cười, không nói. Mẹ kéo nó đến gần: “Có mấy chuyện mới vui lắm, để mẹ kể cho con nghe”…Thế là đủ thứ chuyện, từ việc mẹ mới tình cờ gặp lại người bạn sau gần 20 năm không có liên lạc gì; rồi có một tên kia nhắn tin cho cô bé nào nhầm vô máy mẹ, mẹ tưởng ai điện thoại lại hỏi cái hắn cứ nhắn tin cho mẹ hoài;…đến cả việc hôm nay con…Bối Lạc (tên con chó nhà nó) đỏng đảnh lắm, mẹ bận không đút cơm cho nó được ai đút nó cũng không thèm ăn..v.v..và v.v…Nó chợt giật mình, mẹ nó cũng có nhiều chuyện để kể quá, mà hình như lâu nay nó không để ý, chỉ toàn kể chuyện của nó mà thôi… Nó chợt hỏi vu vơ: “Sao con hiếm khi nào thấy mẹ đi chơi ha!”. Mẹ ký đầu nó: “Cô đi chơi suốt có ở nhà đâu, ai coi nhà cho tui đi”. Ờ há…

…Trưa, nó điện thoại về nhà: “Chiều nay ăn bầu xào trứng mẹ ui”. Mẹ nó nửa đùa nửa thật: “Sắp có chồng rồi mà nhõng nhẽo hoài chị hai. Hôm nay có cả nhà bác Thơm - bạn thân của mẹ tới chơi nè. Con còn nhớ anh H không? Vừa đến đã nhắc con, nhắc luôn lời hứa hôn hồi nhỏ của mẹ với bác gái nè”. Nó phì cười: “ Mẹ hỏi anh H có thích chơi võ lâm không, và nhà anh ấy có thích ăn khổ qua xào trứng, cá lóc nấu canh chua… bác gái có biết làm óc heo chưng không đã nhé!...”

-//-

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét