Thứ Năm, 21 tháng 2, 2013

Hạ vàng

Viết cho nắng, gió, màu vàng, và…

Tháng 4 rồi. Một mùa xuân vội vã đi qua.Vội vã đến mức ta chưa cảm được chút xuân nào cho riêng mình, đã không kịp níu chút tàn dư mỏng mảnh…Hạ đến… Nóng bỏng với nắng, gió, và hoa. Không biết từ bao giờ, khi trời vừa vào Hạ thì phố phường ngập trong sắc vàng Bò Cạp Nước. Sắc vàng mỏng manh như chở nắng từ bốn phương ùa đến… dai dẳng, thầm thì… hiền hòa giữ nắng lại cho đêm…



Bò Cạp Nước – cái tên gai góc mà diễm lệ đến lạ lùng. Như để minh chứng cho nét xù xì hoang dại trong cái tên không hề miễn cưỡng ấy, Bò Cạp Nước chẳng có hương. Đôi khi ta ngơ ngẩn ngắm rồi nuối tiếc… Sau khi nuối tiếc lại thấy không có gì phải tiếc nuối… Thấy mình cũng lạ lùng sao…

Bò Cạp Nước rực rỡ nhưng dịu dàng đằm thắm. Nổi bật nhưng chẳng kiêu sa. Giản dị như Hạ… nóng bỏng và rạo rực một cách thầm lặng… thầm lặng nhưng lại thôi thúc đến không thể cưỡng lại… Như cô gái thanh xuân e ấp muốn cởi bỏ tâm tình chỉ dám mời gọi bằng cái nhìn ngây thơ ngọt lịm… khó giấu vẻ tần ngần…

Không biết từ bao giờ, ta yêu nắng, gió, và màu vàng. Thưở nhỏ, ta chỉ thích thuần một màu xanh. Ta trồng đủ loại cây cỏ quanh nhà để quanh ta là một màu xanh. Rồi cây cỏ đơm hoa, kết trái… Ta lại thích thêm nhiều màu khác… Ta nhận ra mình tham lam, ta yêu tất cả các màu. Nhưng ta cũng biết mình chung thủy, ta vẫn ưu ái nhất màu xanh…

Cuộc sống đẩy đưa. Ta xa nhà, đến với miền đất quanh năm cháy nắng, đầy gió cát. Để rồi không dưng ta lại đâm yêu cái hừng hực man dại và suồng sã ấy. Khi trời vào hạ, Điệp Vàng nở rộ khắp nơi, hòa lẫn trong sắc phơn phớt hồng của nàng Me Đất phiêu du, đài các. Từ dạo đó, dường như ta bắt đầu thích Hạ - thích màu vàng… Ta bất kể vào giữa hạ Phượng nhuộm đỏ mọi nẻo đường… lấn át và khẳng định ngôi vị nữ hoàng cố hữu…

Đôi khi, ta thấy mình ngông…

Cũng như Xuân. Xuân với ta không là Mai vàng, Đào thắm… Xuân với ta là Hoa Mặt Trời toe toét môi cười… rạng rỡ sớm mai…

Trong lòng ta ngập nắng… nắng của bốn mùa… nắng vui của Mặt Trời vào Xuân, khát cháy… mênh mang của Bò Cạp và Điệp Vàng trời Hạ, nắng dịu dàng trong sắc lá Thu phai… Nắng nũng nịu, ướt át, buồn thênh thang Đông - Dã Quì trộm nở…

Nắng, màu vàng... như khơi dậy cái hừng hực bao ngày đã yên ngủ trong ta, mãnh liệt và vồn vã… như những cơn gió giữa mùa hôi hổi khát… gấp gáp đến cồn cào…

Ta yêu màu vàng, yêu nắng, gió… và … như thế… ta yêu…

Dẫu ta biết…

Có những sự thật không bao giờ thay đổi…

Nắng không đốt riêng một người, gió không ở yên một chỗ… và muôn đời cũng không của riêng ai…

Nhưng…

Ta không ôm cả đất… Ta chẳng ôm cả trời…

Ta chỉ cần… nắng hiểu ta thôi…

08/04/2010

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét