Thứ Năm, 21 tháng 2, 2013

Tự truyện: Cỏ Hát (Phần XVII)

TLP’s Story (Phần XVII)

Sau màn… làm quen chớp nhoáng lúc tan trường. Hôm sau đó, tôi và Sơn bắt đầu trở thành bạn. Mỗi ngày, thường thì nhỏ bạn ngồi gần đến giờ sẽ ghé rủ tôi đi học, về cho tôi quá giang về, từ ngày ra khỏi cổng trường là có Sơn xuất hiện cùng, nhỏ bắt đầu lên xe… tháo chạy và quăng lại cho tôi một tràng cười đầy ngụ ý. Thế là từ đó tôi bắt đầu hành trình… đi bộ thường niên. (huhu…). Vì tôi nhất quyết không… đi chung xe với con trai. Cứ mỗi trưa, Sơn sẽ đứng chờ tôi trước cổng rào, 1 tay dắt chiếc sườn ngang ngổ ngáo và… cuốc bộ cùng tôi. Tan học, lại một tay dắt xe – một tay… đút túi quần rảo bước theo tôi đến tận nhà rồi mới lên xe chạy. Có hôm, đi qua một ngã ba, tôi nghe hai người lớn xầm xì lúc đi ngang hai đứa: “Con nít bây giờ ghê quá, mới tí tuổi đã lãng mạng rồi”. Tôi mắc cỡ cuối gầm mặt bước đi không nói một lời. Sơn cũng hơi bối rối, ấp úng: “Coi như xe hư đi bộ chung không được hả trời, chắc lần sau xì bánh xe cho chắc ăn”…Thế là ngẫu nhiên, đối với bạn bè trong khối, tôi và Sơn được xem như… một cặp. Trước khi sự việc đó được mấy… ông tám, bà tám tung hê, có một thời gian, tôi đi học hay bị một tên ăn hiếp. Hắn học sát lớp tôi, hàng ngày, cứ canh ở cầu thang đợi tôi đi ngang là giật nón, giật cặp, nắm tóc tôi dù đôi khi tôi có bạn đi cùng. Báo hại dì tôi cứ la tôi đi học sao mà vụng về có cái nón cứ mất hoài, nhưng tôi khăng khăng không đội nón đi học thì lại không cho. Mỗi lần hắn kiếm chuyện, tôi và hắn lại đánh nhau. Bạn bè hai lớp chắc tưởng chúng tôi đùa nên không can thiệp. Đến khi tin tức về… cô học sinh mới chuyển trường và anh chàng lớp phó học tập lớp chọn là một đôi được đồn ầm lên, thì hắn mới hết kiếm chuyện với tôi, vì hắn rất nể Sơn.

Tôi không biết người ta thích nhau thì như thế nào! Chỉ thấy tôi khá mến Sơn, tôi ấn tượng với dáng vẻ phong trần bên trong chiếc áo sơ mi trắng dày – quần tây xanh – giầy bata, lúc nào cũng gọn gàng tươm tất. Tôi thấy thích thích hình ảnh tên con trai một tay đút túi quần, một tay nắm cổ… chiếc sườn ngang bước đi thong dong lãng tữ - làn da rám nắng chắc nịch – mái tóc bồng bềnh. Ừm.m… Cũng chỉ đôi lúc suy nghĩ thoáng qua thế thôi. Bình thường, giờ ra chơi tôi vẫn tụ tập cùng chúng bạn chơi nhảy dây, ô ăn quan, kéo co… dưới tàng Me đất, mặc “tên con trai” ấy ngày ngày đều đặn đứng ở ban công dõi mắt “quay phim”. Mặc cho có lúc mấy tên bạn hắn xúm vào lôi hắn ra khỏi cái… cõi riêng tư ấy, còn không quên eo xèo vọng xuống gọi tên tôi. Mặc cho hắn biết tôi thích truyện tranh, ngày ngày xách một bộ đứng trên bang công réo hỏi tôi có thích không để mà cho mượn… Ờ thì mặc kệ, mặc kệ khi hai lớp tổ chức học nhóm – picnic cùng lại khăn gói đi chung…

Có một lần, lớp tôi và lớp hắn tổ chức xuống nhà một nhỏ bạn gần biển để học nhóm. Học xong, chúng tôi kéo nhau ra biển chơi, trưa nắng như đổ lửa, tôi độc một cái áo cộc tay – không nón mũ. Lũ bạn kéo nhau chạy trước, cố tình bỏ tôi và hắn lại phía sau (vì tôi nhỏ con nhất đám nên đi chậm). Hắn cởi chiếc sơ mi khoác ngoài đưa tôi, bảo trùm đầu cho khỏi nắng. Tôi bảo: “Không bao giờ mặc áo con trai”.

Hắn hỏi: “Thật không!”

Tôi quả quyết: “Thật!”

- Lớn lên cũng thế hả?

-Uh!

- Xạo! Lớn phải khác chứ! Lì!

Tôi không nói gì. Thật là trùng hợp, ngay lúc đó, tôi và hắn đi ngang một gốc dương có một đôi đang… ôm hôn nhau thắm thiết. Tôi quay chỗ khác. Hắn cười:

- Lớn lên mình cũng sẽ như vậy!

- Sao lại “mình”!

- Thì mình quen nhau đến lớn rồi sẽ… như vậy thôi. Ai lớn cũng như vậy.

Tôi trề môi: Ngoài trời thế á! Tui không bao giờ như vậy!

- Thề đi!

- Thề luôn!


Tắm biển chán, cả bọn kéo nhau về. Vốn đã ghép đôi tôi và Sơn, mặc tôi năn nỉ thế nào, cả bọn đều chạy đi mất hết không ai chịu chở tôi về. Đường từ biển về nhà dì tôi gần 10 Km, thỉnh thoảng mới có người qua lại, cái nắng gay gắt giữa ngày như càng dữ dội hơn vì không tìm được nhiều thứ để mà thiêu đốt. Tôi nhìn con đường trước mắt, nhìn hắn bên cạnh mà muốn rơi nước mắt. Chưa lúc nào tôi thấy ghét vì sự có mặt của hắn nhiều như thế. Hắn gãi đầu: - Sơn chở về nhé! Xa lắm đó!

Tôi nghiêm mặt: - Không đi chung xe với con trai!

Và… tôi đi bộ. Cái chốn hoang vu này không tìm được một chiếc xe thồ, vả lại tôi cũng không có tiền để trả cho chặng đường dài như thế. Hắn dắt xe đi cạnh tôi. Thỉnh thoảng lại nhỏ nhẹ: - Sơn sợ rồi mà! Không dám nữa đâu! Lên xe đi, đi bộ về tới nhà là bệnh đó.

Tôi im lặng, bước đi đều đều. Không biết mình đã bước bao nhiu bước, và phơi nắng bao nhiêu giờ đồng hồ… Chỉ biết về đến nhà xong, hắn buồn bã nói: - Có cần thiết phải vậy không! Người gì ngoan cố vậy!...

Hai ngày sau đó, tôi và hắn đều không đến lớp… Tụi trong lớp đến thăm xì xào: “Bệnh cũng… bệnh tình nhân…”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét