Thứ Năm, 21 tháng 2, 2013

Nửa chừng cổ tích…

Nó đứng tần ngần trong vườn, cảnh vật xưa bao nhiêu năm vẫn không nhiều thay đổi, nhưng câu chuyện cổ tích ngày xưa… đã từ lâu không còn người viết tiếp…Bà ngoại nó và ông ngoại anh là đôi bạn rất thân. Từ nhỏ, nó và anh đã được dạy gọi cả hai ông bà là ông, bà ngoại. Ông ngoại thương nó không khác gì anh, và bà ngoại đối với anh cũng thế. Anh hơn nó hai tuổi, cao hơn nó một cái đầu và rất thông minh. Nhà ông ngoại và bà ngoại cách nhau 12km. Bà ngoại chỉ có xe đạp, ông ngoại thì có xe máy, nên thường hàng tháng ông ngoại luôn dành thời gian chở anh đến nhà chơi với nó. Những lúc đó, nó thường dắt anh ra hồ sen cạnh nhà, một góc hồ có một khoảng đất trống, sen mọc cả lên bờ, trên đó còn có khoai lang và các loại cây cỏ linh tinh khác. Anh với nó sẽ dựng chòi và ở đó tíu tít chơi với nhau suốt cả ngày, anh sẽ đi vòng quanh hồ, hái cho nó một bông sen đẹp nhất, và nó sẽ tìm hái cho anh những cái gương thật ngon lành.

Hàng năm, mỗi khi hè đến, bà ngoại sẽ đón xe Lôi đưa nó ra nhà ông ngoại, cho nó ở chơi một tuần với anh. Có một năm nọ, do ở nhà ba cứ đánh nó mãi, nên bà ngoại cho nó ở chơi với anh hẳn một tháng hè.



Nhà anh cách nhà ông ngoại khoảng 100m. Nhà anh bán tạp hoá và nước giải khát. Nhà ông ngoại thì tĩnh lặng với khu vườn rộng bao bọc xung quanh. Vườn nhà ông ngoại có vô số cây ăn quả và thật nhiều các loài hoa khác nhau, nhiều nhất là phong lan. Ông ngoại nói phong lan là loài giản dị nhất nhưng cũng kiêu sa nhất, là nữ chúa các loài hoa. Riêng nó, nó chỉ cảm thấy phong lan thật sự rất đẹp, một vẻ đẹp hoang dã đầy hờ hững.

Nhà anh có điều kiện hơn nó, nên dù nghĩ hè, hàng ngày anh vẫn phải đi học thêm buổi sáng. Mỗi khi đi học về, quẳng cặp sách ở nhà là anh chạy ngay sang nhà ông ngoại với nó. Còn nó, mỗi sáng khi thức dậy, nó không biết làm gì, chỉ biết ra lang cang ngồi đó đợi bước chân anh rầm rập ùa vào. Khi đó, một ngày của nó mới thật sự bắt đầu.

Hàng ngày, anh với nó cùng nhau đọc sách, cùng đi dạo khắp vườn, cùng bày đủ thứ trò chơi trẻ con mà chẳng khi nào biết mệt. Lần nọ, đứng từ vườn nhà ông ngoại nhìn sang vườn nhà bên cạnh, nó chỉ tay: “Em thích hoa đó lắm, mà nhà ông ngoại không có” – nó không biết cây hoa đó tên gì, chỉ nhớ cây trổ những chùm hoa tím bé bé xinh xinh, hương hoa rất thơm. Anh bảo nó vô nhà trước anh đi hái táo, một lát sau, anh trở vào, giấu hai tay ở sau lưng, nheo mắt:

- Nhắm mắt lại anh cho em cái này.
Nó chun mũi: - Táo chứ gì!
- Thì nhắm mắt lại.

Nó bướng bỉnh nhắm mắt lại, chợt nghe một mùi hương thoang thoảng và có gì đó rơi rơi… rất khẽ, nó mở mắt ra, thì thấy thật nhiều hoa tím vươn trên tóc, trên người, và cả dưới chân nó nữa, nó há hốc miệng ngạc nhiên, anh cười rạng rỡ:

- Sau này dù em thích gì anh cũng mang về cho em.
Nó phụng phịu: - Em thích ngắm hoa ở trên cành cơ…
- Vậy mai mốt anh trồng cho em.

Chiều hôm đó, anh bị ông ngoại bắt đứng úp mặt vào tường và quất cho mấy roi về tội chôm hoa…



Bà ngoại mất không lâu, không thấy ông ngoại chở anh đến nữa, nó nghe mẹ nói mẹ anh và ông ngoại có điều gì đó bất đồng – là chuyện nghiêm trọng của người lớn, nên mẹ anh bán nhà và dẫn anh đi đâu chẳng biết. Không biết anh có nhớ anh nợ nó một lời từ giã…



Nó vào Đại Học, mẹ nó điện thoại báo mẹ anh vừa ghé nhà chơi, nó reo lên mừng rỡ, hỏi dồn:

- Anh Ngọc có đi chung không mẹ?
Mẹ nó tần ngần:
- Anh Ngọc… mất rồi con à…
Nó thảng thốt:
- Tại…sao…
- Dì hai chuyển nhà ra Phang Thiết ở, năm anh Ngọc học 12, trên đường đi học về bị tụi đua xe đụng phải…

Nó im lặng… không nói được lời nào… Trong đầu không ngừng yếu ớt hỏi tại sao… Tại sao… Tại sao những người nó yêu quý nhất đều không duyên cơ bỏ nó ra đi như vậy? Thà suốt đời này nó mãi mãi thất lạc tin anh… Thà nó nghĩ rằng anh đang sống hạnh phúc nơi một phương trời nào đó, chứ nó không muốn biết một sự thật đau lòng đến thế này…



Nó đứng lặng nhìn sang khu vườn hoa tím ngày xưa, cây hoa tím ngày nào giờ cũng không còn nữa…

… Anh nợ em một lời từ giã, anh nợ em cây hoa tím chưa trồng…

14/03/09

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét