Thứ Năm, 21 tháng 2, 2013

Chiều mưa qua phố…

Một ngày khá thuận lợi trong công việc, nó thong thả rong xe về nhà, nhìn phố phường bỗng dịu hẳn sau cặp kính râm màu trà nhạt. Xe bon bon qua cầu Sài Gòn chiều nhẹ gió, chầm chậm tiến về cầu Điện Biên Phủ, khi dốc cầu như chiếc eo thon thiếu nữ vừa nhoài thấp, chợt – từ xa – trước mắt nó – một vùng trời như được phủ bởi vô vàn bụi nước trắng xóa và được đặt trên những bánhxe…ồ ạt ngược chiều… Khung cảnh tưởng chừng rất thú vị pha lẫn hơi hướm “romantic” ấy làm nó chỉ kịp nhủ thầm “Oh my god” rồi tấp xe vội vào lề:

- Anh ơi! Bán dùm em cái áo mưa, thông cảm, xe em hết bình không dừng được.

Xỏ xỏ, cài cài… Cơn mưa đổ ào một cách vồ vập đầy bạc bẽo lên người nó… Nó cảm thấy cái lạnh ngay lập tức áp vào da thịt - khe khẽ rùng mình, chiếc xe “grum” nhẹ - hòa theo dòng người hối hả…

Phố chiều đông, trong mưa bỗng càng trở nên chật hẹp, nó vơ vẩn nhìn quanh để quên từng cái nhích ga chờ tẻ nhạt, nó chăm chú dõi theo từng hạt gì trăng trắng, be bé lăn tí tách dưới lòng đường… một hạt rơi “bụp” trên tay… nó suýt xoa, lại bật thầm: “Oh my god”… đích thực là một cơn mưa đá, nó nghe quanh mình những tiếng xôn xao đã bắt đầu lan nhanh, lan nhanh …

Mưa vẫn rơi và phố vẫn đông, từng vạt mưa đỏng đảnh như chiếc chổi dừa mới chuốt, vả chan chát vào mặt nó… ”Oh la la… ta thề là ít ra trong lúc này ta không hề có tội”… nó đưa tay vuốt mắt liên tục để tầm nhìn bớt nhòe từng khoảnh khắc… Nó muốn tấp vào một chỗ nào đó, nhưng lại sợ sau đó xe không thể khởi động lại sẽ càng tệ hại hơn…

Đại lộ hóa thành biển lớn, từng con sóng nhỏ va khẽ những vòng quay… chao nghiêng… chao nghiêng… thi thoảng vài chiếc xe thiếu nhẫn nại vụt qua… Kéo theo những ánh nhìn, những cái nhíu mài, những cái nép người… bất lực…

Chân nó tê dại trong đôi giày bata óc ách…

Lối về xa xôi…

Cảm ơn “nhà” ở cách xa phố thị

Ta mới nghe hồn phố trở theo mưa…

04/07/2011

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét