Thứ Sáu, 22 tháng 2, 2013

Võ Lâm... một thời để nhớ

Giang hồ nhiều sóng gió hiểm nguy, nhưng tất cả khó khăn ấy chỉ nhẹ như cơn gió thoảng nếu được bôn tẩu cùng với người tri kỷ. Để rồi sau bao nhiêu cách ngăn, thử thách, ta lại được sum vầy bên nhau, cùng ôn lại những kỷ niệm của một thuở ban đầu ....…Tháng 5 năm đó trời mưa nhiều hơn mọi năm, ngoài giờ đi học tui cứ ngồi một mình trong căn phòng không đầy 12m2 coi…phim kiếm hiệp hoặc nhìn mưa rơi, nhớ nhà không chịu nổi . “Người ấy” cài vào máy tính tui thật nhiều trò chơi, nhưng tui là người mau chán, cứ trò nào về nước là tui không chơi nữa dù đã từng ngồi suốt cả ngày trời say sưa “ăn thua đủ” bên cái computer, chẳng cần đi đâu và cũng chẳng cần có ai bên cạnh. Một phần vì tui không phải là một gamer thự thụ, mang tiếng chơi game vậy thôi chứ tui chỉ chơi những trò chơi đơn giản mà đa số tụi con trai “chẳng thèm để ý”.

Một ngày , anh nói vơí tui: “ra tiệm net với Lam đi ,Lam tạo tài khoản cho My chơi games online”.

Tui ngây ngô: “games online là sao ?”.

Anh nói vơí tui game online là một trò chơi người ta chơi qua mạng internet, trong game có rất nhiều nhân vật, mỗi nhân vật là một người chơi, mọi ngươì có thể nói chuyện với nhau và game anh rủ tui chơi là một thế giới võ lâm thu nhỏ mà trong đó tui sẽ là một hiệp khách ngang dọc giang hồ ..vv..và..vv.. tui vốn là người mê phim kiếp hiệp mà, nghe anh nói vậy thì tò mò lắm, thế là tui theo anh ra tiệm internet.

Sau khi được anh tạo cho một tài khoản, tui click chuột vào biểu tượng có tên “Võ Lâm Truyền Kỳ”, tò mò muốn xem trò chơi này có cái gì trong đó. Sau cái double click, một cưả sổ hiện ra trên màn hình, một điệu nhạc hoa êm ái và ngẫu hứng cất lên, trong khoảnh khắc tui thấy tim mình đập thật nhanh, trong tui trỗi lên một cảm xúc gì đó thật rộn ràng, háo hức…Tui click vào thanh “bắt đầu trò chơi”, chọn một thanh có 2 chữ quen quen “Hoa Sơn” (vì trong phim kiếm hiệp Hồng Kông đa số các cao thủ võ lâm đều xuất thân từ Hoa Sơn cả mà), một ngôi làng giống như mô hình hiện ra trước mắt tui-hiền hoà xinh xắn, phiá bên phải ngôi làng có nhiều cái tên: nào là Nam Nhạc trấn, Chu Tiên Trấn, Long Môn Trấn…,Tui quay sang anh: “mình phải chọn trấn nào?”. Anh nói: “trấn nào cũng được hết, đó là nơi mình sinh ra, My thấy thích trấn nào thì chọn trấn đó”. Ngẫm nghĩ hồi lâu, tui quyết định chọn một nơi mà tui cho là cái tên mang chất..kiếm hiệp nhất: Long Môn Trấn. Chọn được nơi sinh ra rùi, quay sang chọn nhân vật, ui sao mà ít wé, chỉ có 10 người thui à?!..(lúc này tui chưa có khái niệm về cái gì gọi là thuộc tính ngũ hành “Kim, Mộc, Thuỷ, Hoả, Thổ” hay “chính phái, trung lập, tà phái” gì gì đó. Thật tình là xem lên xem xuống rùi chọn đại thui, dù trên màn hình có ghi rõ thật nhưng lần đầu làm quen với games online mà, nhìn thì nhìn mà chẳng thấy được bi nhiu, chẳng nhớ được bi nhiu, giống như là bị “quáng gà” dzậy đó.hix..). Chọn được người rùi thì phải đặt tên, đặt tên gì cho “ra dáng võ lâm” nhỉ!..Tui thích xem thế giới động vật về loài rắn, tính tui lại lãng mạng và thích những điều bí ẩn, tui đặt tên char là xa_ma_nu ( nghiã là “xà ma nữ” ý, vì tui không biết cách đặt tên có dấu mà). Ngầu chưa! Hihi..

Vào được trò chơi rồi, ui! Xung quanh cũng có nhiều người thật, tui kéo áo anh hỏi con Kinh_Kha83 cuả anh đang ở đâu. Anh nói anh đang ờ Nam Nhạc Trấn lận, để anh đi học võ công rồi sẽ sang tìm tui. Ừ.m.m…tạm thời khoan gặp anh vậy, nhưng bây giờ biết làm gì nưã nhỉ!?..Tui dẫn con xa_ma_nu chạy ra cánh rừng gần đó. Ui! Rừng gì mà nhiều Heo quá, mấy con Heo này để làm gì nhỉ?!..chẳng lẽ trong games nhân vật cũng cần phải ăn! Mình phải ra bắt Heo về nướng hả ta! Dzậy thì dzui lém à nha! Nghe tui lảm nhảm một mình, anh cốc đầu tui: “ăn cái gì mà ăn, để con chuột lên con Heo, cho hiện lên hình cây dao thì click một cái để đánh”. À, thì ra là vậy! Tui làm theo lời anh nói thì thấy con xa_ma_nu lao vô đấm đá con Heo túi bụi xong con Heo lăn đùng ra rùi biến mất tiêu. Thì ra games này người chơi có trách nhiệm phải tiêu diệt lũ Heo. Nhưng làm sao mà diệt hết được nhỉ?!..con này biến mất thì một lúc sau lại có con khác hiện ra, mình không đánh hết lũ Heo thì không được làm gì khác nưã sao! Hix..tui xoay nhìn quanh phòng net, mọi người ai cũng cắm cúi bên máy tính cuả mình, chẳng ai quan tâm đến 101 câu hỏi trong đầu tui và xem ra chẳng ai rảnh để sẳn lòng hướng dẫn cho tui chơi cả, kể cả anh luôn. Hình như ai cũng mới chơi như tui, xem ra phải “tự thân vận động” rùi, nhưng ít ra phải có ai đó nói cho tui biết tui phải làm gì ngoài việc..diệt Heo mới được chứ!

My phải làm gì nưã?

Anh quay sang vội vàng: My đi tìm võ sư học võ đi!

À, tui dẫn xa_ma_nu chạy lanh quanh tìm võ sư. (lúc này tui chưa biết sử dụng bản đồ. Hix..chắc hồi nhỏ quanh nhà tui trồng cả một “rừng chuối” hay sao í..). Cuối cùng thì tìm được ông võ sư già, nhưng “sư phụ” lại đòi phải có 100 lượng bạc mới cho học võ công. Tui lại níu áo anh: làm sao để có 100 lượng?

Anh nói: đi đánh Heo á, Heo chết rớt tiền ra!

À, sao hồi nãy tui cũng giết mấy con Heo rùi mà có thấy tiền bạc gì đâu. Xa_ma_nu cuốc bộ ra rừng tìm mấy con Heo, mấy con Heo này keo kiệt thiệt, tại nó ghét mình tiêu diệt đồng bào nó nên đâu phải con nào cũng cho mình tiền đâu. (cũng đúng, có ai bị giết còn mang tiền ra cho kẻ giết mình bao giờ). Sau một hồi đấm đá mỏi tay, lưng đẩm mồ hôi tui cũng gom góp đủ 100 lượng bạc về dâng võ sư xin học võ. Sư phụ bảo tui phải luyện công ngay, cũng giống ngoài đời thiệt đó nha! Cũng đấm bao cát, đánh cọc gỗ, chỉ khỏi phải..hít đất thui à. Đánh mỏi tay, chạy mỏi chân, thân thủ tui từ uể oải trở nên nhẹ bổng khác thường, có thề thi triển tuyệt học Khinh Kông. Tui hứng crí bay nhảy khắp nơi, quanh tui mọi người cũng thi nhau bay nhảy làm nhộn nhịp cả khu rừng, lũ Heo ngẩng mặt dõi theo bóng dáng từng người, mắt cứ xoe tròn ra chiều ngơ ngác lắm. Anh vỗ vai tui: My được cấp 5 rùi hả?

Anh chỉ tay lên màn hình, có 1 số 5 ở phiá trên, ra đó là đẳng cấp. Anh kiu tui ráng luyện lên cấp 10 sẽ học được võ công của các đại môn phái. Ngồi chơi mấy tiếng đồng hồ chứ tui có để ý gì đâu. Kể cũng tệ, cái cưả sổ games bé tí chứ tui còn nhìn chưa hết. Nhiều cái ngộ quá mà. Để từ từ vậy! Rồi đây tui sẽ học hết võ công cuả các đại môn phái, lúc đó tui sẽ trở thành đệ nhất sát thủ ngang dọc giang hồ mà khi nghe đến danh tui người người đều khiếp sợ! Kakaka…(giấc mơ vĩ đại thiệt.hix..)

Mấy ngày sau, có thời gian rảnh thì tui lại lang thang lên võ lâm chơi một chút, thật lòng mà nói nghe anh giới thiệu thì thấy hấp dẫn chứ ngồi một chổ cầm con chuột làm “dũng sĩ diệt Heo” được hai buổi là tui thấy chán rùi. Anh nói bước ra thế giới giang hồ sóng gió gì gì đó, tui có thấy gì đâu, suốt ngày lẩn quẩn dzới mấy con Heo không hà, anh thì đâu mất tiêu tui còn chưa gặp. Chán lắm mà tại rảnh quá nên lại đi đánh heo thôi. Dù gì anh cũng rất hào hứng khi rủ tui chơi, chưa chi đã nghỉ thì cũng thấy kì kì. Đang đánh Heo, vô tình ngón tay tui gõ vào phím chữ “V”, tui thấy con xa_ma_nu xếp bằng ngồi xuống. Thì ra đứng lâu phải cho nó ngồi nghỉ, vậy mà tui không biết, mấy ngày nay cứ bắt nó chạy hoài, chắc con xa_ma_nu mỏi chân lắm. Đang ngồi thì mấy con Heo tới ủi ủi dzô lưng tui, ghét chưa! Tụi mày ủi làm gì, tao đã “buông hạ đồ đao” con không biết cảm ơn còn kiếm chuyện nưã. Đang suy nghĩ vu vơ thì thấy trên màn hình con xa_ma_nu cuả tui nằm xoãi hai chân hai tay, trên đầu nó một ô chữ hiện lên: “bạn đã bị trọng thương,về thành dưỡng sức”. Ai nói bị trọng thương! Tui đang ngồi nghỉ mệt thôi chứ có cần dưỡng sức gì đâu! Không biết ai rảnh quá đưa tui dzề thành làm gì không biết nưã. Chắc thấy tui đi lâu quá đây, ừm.m..dzậy sau này nếu đi lâu tui sẽ tự chạy dzề thành. Tui lại dắt xa_ma_nu lon ton chạy ra rừng tìm Heo. Sau nhiều lần “hứng” là ngồi xuống chơi, tui phát hiện ra khi ngồi xuống cái thanh màu đỏ phiá trên đang vơi từ từ đầy lại. Từ đó chừng nào thanh đó vơi tui mới ngồi cho đầy rồi đứng dậy, vì chắc cần phải làm thế. Nhưng phải sau cả chục lần đột ngột bị đưa dzề thành..dưỡng sức tui mới nhận ra rằng: “khi nào cái thanh màu đỏ không còn chút màu đỏ nào thì sẽ bị về thành”. Chắc đó là máu của con xa_ma_nu rồi, tui có để ý đâu, hết máu thì sẽ chết! Sao mấy người ngồi gần và cả anh chẳng ai nói gì với tui vậy! Ghét quá!

Lên được cấp 10, tui đi tìm người cuả thập đại môn phái xin học võ công. Chạy lòng vòng không biết chọn phái nào, thôi chọn đại phái có cái tên lạ lạ: “ Côn Luân”! (hay không bằng hên, lúc này tui đâu có biết nhân vật hệ gì thì chỉ được chọn 1 trong 2 môn phái nào đó để xin thọ giáo đâu. Từ đầu tới cuối đều chọn đại, nếu lỡ lúc đó chọn ngay môn phái không cùng thuộc tính nhân vật cuả tui, người ta không cho vào môn phái chắc tui nghĩ ViNagame ghét tui nên không cho tui chơi tiếp mất.hix..)

Hôm nay, gặp tui anh hỏi : My vô môn phái rồi hả? ráng lên cấp 20 đi, lên cấp 20 được cưỡi ngưạ.

A, mấy ngày nay thỉnh thoảng trông thấy có người cỡi ngưạ mà tui không biết con ngưạ đó ở đâu ra sao tui không có, thì ra lên cấp 20 mới được cỡi ngưạ. Vậy là có mục tiêu mới để phấn đấu rùi, phải lên cấp 20 thui!

Tui lại miệt mài đi đánh mấy con thú quanh núi Côn Luân, (huhu…hổng thích đâu! Tui chỉ thích làm hiệp khách giang hồ đi đánh nhau à), hàng ngày cứ thấy ai cưỡi ngưạ chạy qua là tui lại chạy theo í ới: “anh/chị ơi làm sao có ngưạ vậy?”, sau nhiều lần nhắm mắt nhắm mũi chạy lon ton sau đuôi mấy con ngưạ, gào khản cổ mới có một sư tỷ thương tình dừng lại ban cho 1 câu ân huệ: “qua Biện Kinh mua cưng!”. Nghe lạ quá, chổ này nằm ở đâu dzậy, mở bản đồ lên chỉ thấy quanh Côn luân phái rừng núi bạc ngàn và một con đường duy nhất dẫn đến trấn long Môn thôi. Ừm.m…đề lên 20 rồi tính tiếp!

Mọi người có tin không, sau khi lên cấp 20 tui mới biết sử dụng võ công hao nội lực thì phải đến hiệu thuốc mua “mana” và mất máu thì phải mua máu bơm vào. Trước đó tui chưa từng để mắt đến ông chủ hiệu thuốc dù chỉ một lần, cứ tưởng ổng đứng đó…cho dzui chứ char trong games mà bệnh hoạn gì phải cần mua thuốc(hix..). Cứ đi luyện công hết nội lực hay máu thì ngồi xuống vận công, hồi sức thì đánh tiếp. Nhiều khi ngồi xuống máu chưa kịp phục hồi cứ bị Hươu húc, Nhím..phóng phi tiêu, tui ngồi ngoài nhìn con xa_ma_nu mất máu dần một cách tuyệt vọng, thương cho nó mà chẳng biết làm gì, đành chờ đến lúc “về thành dưỡng sức” cho máu đầy trở lại rồi mới cuốc bộ trở ra kiếm Nhím, Hươu…ân đền oán trả…

Ấy là chưa kể đến mấy tên trong tiệm net ác dzới tui lắm mọi người ạ! Trong lúc tui đang chơi, thỉnh thỏang có một tên đi ngang nhìn vào màn hình của tui là là bảo: “sao em để chế độ luyện công chi vậy? Phải để chế độ chiến đấu người ta đánh mình mình mới đánh lại được”.Vậy sao?!..tui có biết đâu. Thấy trong games để sẳn sao thì tui chơi vậy, đâu có chỉnh sửa làm gì. Vậy là mỗi lần có người nhắc tui lại chọn chế độ chiến đấu.(vì buồn buồn thì tui chuyển lại chế độ lưyện công, phải thay đổi thì mới dzui mà). Nhưng tui để ý nha! Cứ mỗi lần tui để chế độ chiến đấu thì y như rằng cứ 10 phút là tu bị giết một lần. Tui nghe tim mình thắt lại, tui có làm gì ai đâu sao người ta cứ giết tui hòai vậy! hu.hu..lúc nào người ta đánh mình mà mình biết rồi đánh lại đuợc còn đỡ, có khi người ta đánh mình mà không kịp thấy hay không thể đánh lại được cái nào, cứ nhìn con xa_ma_nu chạy tới chạy lui kêu gào một cách tuyệt vọng đến hơi thở cuối cùng thấy mà thương. Mà cứ chuyển về luyện công thì tên ngồi cạnh lại nói: “em để chiến đấu đi, em nhìn xung quanh kìa, thỉnh thỏang có 1 thằng không thấy thanh máu dưới tên trên đầu nó đâu hết phải không! Thằng đó là sát thủ đó, mình phải để chiến đấu thì mới nhận ra nó được để còn chạy chứ.”hix..trong games cũng có sát thủ nữa sao. Mà mấy anh sát thủ đó ở đâu ra dzậy!?..rong games có quá chừng người sao cứ kiếm tui mà giết. Tui có làm gì hại ai bao giờ đâu, sao kì dzậy?hu..hu..(lên tới cấp 30 tui mới biết đến có 1 thứ gọi là “thổ địa phù” để trốn trong những trường hợp này.hix..)

Có một lần, đang luyện công tui chợt thấy có một anh mặc áo chòang đỏ chạy lướt qua. Có người mặc áo chòang đỏ nữa à? Tui mới thấy lần đầu. Ui, nhìn anh ấy mới oai phong làm sao. Mang thắc mắc hỏi tên ngồi bên cạnh hắn nói: (anh mặc áo chòang đỏ là Admin đó, mấy ảnh là người đi săn sát thủ). Trời ơi! Tui đã tìm được cứu tinh rùi!

Hôm sau, đang ngồi tán gẫu dzới bạn bè để chờ phục hồi công lực thì từ xa tui thấy có một tên sát thủ đang tiến đến, khu tui luyện công có là đường quang đạo lý tưởng gì đâu, không biết sao mấy anh sát thủ cứ quá bước qua hòai, tui nhủ thầm: “anh sát thủ ơi đừng có tìm em nha!”, tui chạy vào núp dưới một bụi cây, cho..chắc cú ý mà, đã gọi là sát thủ thì chuyện…buồn buồn giết nhầm ai mà biết được, hên xui lắm,mà từ bấy lâu nay tui hên ít xui nhiều, “cẩn tắc vô áy náy”. Nhưng..hix..hix..hình như hắn đến tìm tui thật.hu.hu…sao ngày nào cũng có sát thủ đến tìm tui dzậy? từ khi đặt chân vào chốn giang hồ tới nay, nếu tui nhớ không lầm thì tui chưa kết bạn cũng như chưa hề gây thù chuốc óan dzới ai, suốt ngày chăm chỉ luyện công đánh hươu đánh nhím, nghe nói Thành Đô xa hoa náo nhiệt lắm cũng chưa đặt chân đến lần nào, tu thân tận nơi xa xôi hẻo lánh này mà chắng lẻ tui lại nổi tiếng đến độ tui chưa kịp biết ai mà mọi người đã bíết đến tui?! Nhưng biết kiểu này thì tui chẳng mong đợi một chút nào.hix..biết làm gì hơn đây, tui…co giò chạy, vừa chạy thì gặp ngay một anh áo chòang đỏ đang phi nước đại về phía tui, tui mừng rỡ rối rít: “anh ơi cứu em!”, anh áo chòang đỏ không hề do dự, sẳn đà lao tới tung ngay tuyệt chiêu phủ xuống người tên sát thủ, tên sát thủ chẳng kịp kêu lên một tiếng, khụy xuống nằm yên bất động.hu.hu..đúng là anh Admin đi săn sát thủ rùi, tui còn chưa kịp nói lời cảm ơn thì anh Admin đã phất áo chòang đỏ, lạnh lùng thúc ngựa khuất vào trong hạng động gần đó. Nhưng vậy là tui yên tâm, anh áo chòang đỏ oai phong của tui đã đến đây rùi, từ nay sẽ không còn cảm giác phập phòng cứ ra đường là gặp ngay…sát thủ nũa.hi.hi…

Khi danh sách cừu nhân của tui đã dài như cái “sớ táo quân” tui mới có khái niệm chính xác về 3 chế độ “luyện công, chiến đấu và đồ sát”.Định chửi cho mấy tên trong tiệm net một trận vì đã..xúi dại tui bao tháng ngày qua nhưng thôi, mấy tên đó cũng mới chơi nên chắc cũng “chuối cả rừng” như tui chứ có khá gì hơn. Coi như mỗi người tự rút lấy bài học cho mình, bỏ qua! Không trách ai nữa. Thời gian luyện công này tui và anh ít nói chuyện với nhau, vì phần lớn điều tui không biết thì anh cũng chưa hiếu lắm, ngồi vào máy là việc ai nấy làm. Nhưng hôm nay anh quyết định rời Cái Bang lên Côn Luân phái tìm tui. Đường từ Cái Bang đến Côn Luân thật đúng là “quang sang cách trở”. (vì đến lúc này tui và anh đều chưa rành lắm chức năng của Xa Phu, cứ tưởng Xa Phu chỉ dùng để qua lại giữa các thành thị lớn với nhau thôi. Các nơi khác đều phải chạy bộ nên không quan tâm đến ông Xa Phu là mấy, vì tui và anh đều chưa được đăt chân đến thành thị lớn bao giờ mà). Chạy mòn cả đôi dép râu anh mới tìm được đến Côn luân phái, tui nhìn anh chạy miệt mài, loay hoay tìm hướng ở màn hình bên cạnh mà tội nghiệp, cảm kích tấm chân tình nên tui thay áo đẹp đứng ngay cổng đón anh. Anh đến, tui nhìn qua màn hình anh, anh nhìn qua màn hình tui. Lạ chưa! Tui và anh đang đứng cùng một chỗ mà sao chẳng thế thấy nhau, hix…chẳng lẻ rong games cũng có chuyện tình “Ngưu Lang - Chức Nữ”. Tui níu áo anh kỉ thuật phòng net thắc mắc, anh kỉ thuật “nghiên cứu” kỉ 2 màn hình của tui và anh rồi kiu anh thóat ra vào lại thử. Lúc này mới vỡ lẽ tui với anh không…ở cùng một Núi.

Tui cau mày: sao kì dzậy, trong games có nhiều núi mà, núi này chạy qua núi khác chơi không được à!

Anh nhìn tui cười xòa: không phải, mà là mình không ở cùng 1 máy chủ. Lam quên, ngày đầu không để ý nhắc My, tưởng lúc đó My chọn cùng Server với Lam. Thôi không sao đâu, hẹn mấy ngày nữa gặp nha nhóc!

Vậy là anh rời Thái Sơn qua Hoa Sơn tạo lại char mới để đi tìm tui. Anh nói: ráng lên 30 đi, lúc đó Lam sẽ cưới My. À quên, đem Kinh_Kha83 đến hỏi cưới xa_ma_nu.

Vừa lên cấp 30, tui lon ton theo anh đến thôn Giang Tân tìm nguyệt lão. ( nghĩ lại lúc đó sao mình dễ dãi quá, đúng là…con gái mới lớn chưa biết gì nên dễ bị dzụ dzỗ ghê! ^_^ ), anh pt tui, tui nói chuyện với nguyệt lão về lễ thành hôn, nguyệt lão nhẹ nhàng: “hôn nhân là chuyện đại sự, con là phận nữ nhi, không nên quá chủ động”.hix..dzậy là sao?!..anh phì cười: “ham lấy chồng dữ dzậy, để Kinh_Kha83 hỏi cưới trước rùi xa_ma_nu hãy đồng ý”. Dzị à, ai biết đâu.(^.^). Tui và anh hồi hộp nhìn lên màn hình, một dòng chữ từ từ xuất hiện: “để chúng ta cùng chúc mừng Kinh_Kha83 và xa_ma_nu….”, ôi! Cảm giác rung động nhẹ nhàng thật hạnh phúc. Tui đã là bx của anh như thế. Không nhẫn cưới, không pháo hoa, không hoa hồng, không tiệc rượu rình rang, chẳng bạn bè cũng không có siêm y lộng lẫy. Anh là Cái Bang, bước phiêu bạc giang hồ trời là chăn, đất là nhà, tiền lận lưng đi đường còn không có nên chẳng có gì để trao tui làm sính lễ. Nhưng tui vẫn hạnh phúc khi nhìn thấy anh áo vải cơ hàn, tay cầm gậy trúc và đôi giày sức quay mòn đế bởi gian nan bao dặm đường dài đến Côn Luân phái cầu hôn.

Kết hôn rồi, tui và anh sát cánh bên nhau chăm chỉ luyện công và trao đổi về những điều mới lạ trong thế giới võ lâm. Những bước chân song song của chúng tôi như góp phần làm mòn đi những con đường lên Bạch Thủy Động – Kê Quang Động - Lưu Tiên Động – Hòanh Sơn Phái… Côn Luân luôn bị các anh hùng trong võ lâm chê là yếu nên tui thường bị các môn đệ của các môn phái khác đồ sát…giải khuây mỗi khi trái gió trở trời. Anh luôn bên cạnh chống trả quyết liệt để bảo vệ tui nhưng lúc nào kết quả cùng là cả hai đứa cùng dắt nhau…dzề làng dưỡng sức.hix.. “Cái Bang chưa có rồng thì đừng lên tiếng”, nên anh vẫn im lặng ở phía sau, im lặng nghe người khác cầu hôn tui kiểu: “li dị thằng cái bang cùi bắp của em đi, anh mới đủ sức bảo vệ em”. Hay: “kiu chồng em ra solo dzới anh nè, nếu thua thì nhường em lại cho anh nha!”. Anh vẫn lặng lẽ luyện công, đến một ngày, anh hồ hởi chạy đến khoe dzới tui: “Lam được một rồng rồi nè,đợi Lam được 15 rồng nha!”, tui hạnh phúc chạy theo để anh biểu diễn cho xem, và hạnh phúc từng ngày-từng ngày nhìn rồng của anh sinh con đẻ cái. Tui không phải là môn đệ Cái Bang, nhưng mỗi lần anh được thêm vài chú rồng hộ thaân, tui cảm nhận được niềm vui của anh, một niềm vui thật khó giải thích của những tháng ngày gian khổ.

Ngày tháng dần trôi, từ từ Kinh_Kha83 và xa_ma_nu không còn luyện công chung nữa do không cùng thuộc tính nhân vật nên phải tìm một lối đi riêng thích hợp cho mình, thỉnh thỏang khi có “chuyện binh đao” thì mới tìm đến bên nhau. Ra giang hồ lâu rồi, tui đã có nhiều bạn bè mới. Những người “bạn chiến đấu” do duyên tình cờ mà tao ngộ như SatrungTho, adonis…so với tui thì đã là những cao thủ giang hồ rồi nhưng lúc nào thế thời loạn lạc cũng tạm gác mọi chuyện để kề bên bảo vệ tui, khi thì san sẽ chiếc áo đẹp, nữ trang đắt tiền, khi thì dắt nhau ngao du sơn thủy, kết nghiã kim lang. Thế giới ảo thôi ư! Nhiều cảm xúc lắm đấy bạn à, ảo mà cũng “đời thường” lắm. Về phần anh, anh để cho tui tự do rong chơi khám phá khắp đó đây bên những chân trời và những con người mới. Anh thì cần mẫn luyện công. Nhưng cuối cùng, ngày đầu tiên anh quy phục đủ 15 chú giao long, người anh tìm đến “tính sổ” lại chính là…tui.(hix..). Lần đó tui và anh cãi nhau, tui lang thang cả ngày trên võ lâm mà chẳng thèm gặp anh. Nhhưng khi thấy có dòng thông báo “Kinh_Kha83 đã lên mạng” tui cũng thấy dzui dzui. 5 phút sau thì đã thấy anh cầm gậy trúc từ cổng Trường giang Nguyên đầu tiến vào, còn đang mãi suy nghĩ xem sẽ giả vờ hờn dỗi anh như thế nào thì chợt thấy một luồng lưã mang hình dáng những chú rồng dũng mãnh xẹt qua, mở mắt ra đã thấy mình đứng trong thành tự lúc nào. Hơi ngờ ngợ, nhấn f6 thì thấy Kinh_Kha83 chễm chệ trong danh sách cừu nhân. Choáng, tui phi ngưạ quay lại Tường giang tìm anh: “sao tự nhiên đánh người ta dzậy?”. Anh không nói không rằng, cây gậy trúc phất lên, lại một đàn rồng nhe nanh nhắm hướng tui lao đến, chú ngưạ tội nghiệp cuả tui khuỵ xuống và dĩ nhiên xa_ma_nu hồn xiêu phách tán trở về thành. Mấy con rồng đó thật chẳng biết điều, ai dõi theo tụi nó suốt quá trình sinh ra – lớn lên và nay thành một đại gia đình hùng mạnh mà nay tụi nó lại trở mặt không nhận người quen, kéo cả đàn ra tấn công tui. Lúc này thì tui thấy giận rồi nhưng quay trở lại từ tốn: “ nếu ox không thương thì cứ giết đi”. Miệng thì nói vậy chứ trong lòng tui mong anh sẽ chùn tay mà suy nghĩ lại, tui bật f9 sẵn cho anh khỏi lên PK. Nhưng đôi mắt anh vẫn vô tình, tay phất rồng bay, tiễn xa_ma_nu của tui về thành đến lần thứ 7. Lúc này thì máu nóng trên đầu tui bốc lên rồi, không để anh kịp trở tay, tui rút đao ra quét từng cơn cuồng phong dữ dội về phiá anh, cuốn anh và cả lũ rồng đáng ghét cuả anh biến khỏi mắt tui. Nhảy lên lưng ngưạ, tui trở về Giang Tân thôn và nhắn anh đến, một cuộc chia tay vội vã, tui và anh ngoảnh mặt quay đi, tiếng vó ngưạ xa dần thay cho lời tiễn biệt.

Ngày tui lên 8x (^_^ đợi mãi mới đến ngày này, ngày có đủ khả năng quy phục chú ngưạ quý tây vực “chiếu dạ ngọc sư tử”), bạn bè quà cáp khệ nệ đến chia vui, anh cũng đến…mang theo hoa hồng, áo cưới bằng luạ đỏ và cặp nhẫn uyên ương: “mình nối lại tình xưa nha bx!”.Xí.í.í…may cho anh là đang lúc tui vui vẻ, không chấp nhất chuyện cũ đó nha! Sẵn có bạn bè mỗi người góp một câu. Ừm.m…lối qua nhà nguyệt lão cũng gần. Đi thì đi! (*_*). Tụi tui kéo nhau “lên trời”, cao hứng, SatrungTho và adonis rút gươm ra muá giúp vui vài đường tuyệt học Võ Đang, dzui quá, tui bật đồ sát nhăn nanh hù cho hai nhỏ hết hồn, tung 1 chiêu cuồng phong sậu điện, như phòng bị trước, hai nhò tung người phi thân tránh cơn lốc xoáy cuả tui. Oạch!... “chú rể” cuả tui thấy các bạn nữ vui đuà đang lon ton chạy đến trúng ngay một đòn chí tử vào mặt lăn ra bất tỉnh. Hai nhỏ bạn tui khúc khích: “tội chưa! Còn chưa kịp rước dâu.”, hix..thui kệ anh, coi như huề “tình xưa nghiã cũ” dzậy! hihi…

Sáng hôm sau, sau một giấc ngủ dài, vưà vươn vai bước ra sân tui tròn xoe mắt khi thấy một chú “chiếu dạ ngọc sư tử” đã đứng đó tự lúc nào. Ôi, niềm mơ ước xa xỉ cuả tui, tui nhảy phóc lên lưng bạch mã, tung tăng chạy tới chạy lui với hạnh phúc vô bờ bến, anh cười tít mắt cầm gậy trúc lọc cọc chạy theo sau với mảnh áo cơ hàn và chú ngưạ già tần tảo đến cuối đời vẫn chưa đuợc “về hưu”. Bất chợt tui nghe lòng xốn xang một nỗi niềm khó tả. Trách con gái hay điệu chăng?!..nhiều mơ nhiều mộng, lúc nào cũng muốn bằng chị bằng em, hay trách anh là Cái bang?!..gia tài cả một đời chắt chiu phiêu bạt chỉ đổi ngang một con ngưạ quý.

Không ai bảo ai, tui gom hết cuả cho, cuả tặng cuã bằng hữu giang hồ mang ra bày bán và nỗ lực kiếm tiền. Anh cũng miệt mài đánh quái trừ yêu gom góp từng đồng ít ỏi. Một thời gian sau, lại một lần nưã tui và anh vui mừng mang về cho ngôi nhà xiu vẹo cuả mình một con bạch mã. Đời phiêu bạc mà, cũng chẳng cần cuả cải hay nhà cao cưả rộng gì, thân giang hồ có được con chiến mã đã là cả một gia tài vô giá rồi. Anh vui lắm, cười tít mắt suốt cả đường sang Tây Vực, về nhà xong thì hí hửng cùng tui lên Hoa Sơn ngoạn cảnh….dzậy mà, ông trời không thương cho thân phận bọt bèo cuả chúng tui. Chiều, đang ở công ty, anh điện thoại cho tui, giọng nhẹ mông lung: “Lam bị hack rồi, mất hết rồi, không còn gì cả. Chắc từ nay trên bước đường phiêu bạt Kinh_Kha83 đành bỏ xa_ma_nu một mình rồi, thông cảm cho Lam!” tui nghe tim mình nhói lên, anh mới vừa được vui sáng nay thôi, lưng chiếu dạ hãy còn hơi ấm. Ước gì tui có thể bên ạnh anh lúc này, để tui ôm lấy anh..vỗ về..tiếc là không thể. Chắc giờ này anh đang buồn lắm, những thứ anh và tui mất đi, có lẽ chỉ mang lại niềm vui ngẫu hứng cho một ai đó chứ họ thật ra không cần đến, nhưng với anh và tui, đó là cả một hạnh phúc mà cả hai đã gom góp suốt những tháng ngày cơ cực. Biết làm gì bây giờ nhỉ!..nhìn anh đã nghèo nay lại nghèo hơn, mảnh áo vắt hờ trên vai tạm bợ, chí tang bồng như rơi xuống tận vực sâu, tui run rẩy một niềm đau khó tả..

Mừng sinh nhật võ lâm, tui thuyết phục anh trở lại giang hồ với niềm hi vọng nhân sự kiện này ra sức tìm lại những gì mình đã mất. Ngày ngày, tui và anh sát cánh bên nhau rong ruổi khắp mọi nẻo đường dù mỏi gối, chùn chân, gom góp nguyên vật liệu nào bột, đường, trứng , sữa đễ mang về làm nhhững chiếc bánh sinh nhật dễ thương, với mong muốn mở một quầy hàng nho nhỏ ở kinh thành kiếm ít tiền sắm sửa lại hành trang. Nụ cười bắt đầu nở lại trên môi anh với niềm tin, hi vọng ở tương lai. Qua bao ngày thức khuya dậy sớm, tui và anh cũng thực hiện được mong ước nhỏ bé của mình: một cửa hàng bánh sinh nhật đã hoàn thành, đóng cửa xong, chúng tui mỉm cười nhìn nhau, ngủ một giấc thật dài cho vơi bao vất vả đã, ngày mai cửa hàng sẽ chính thức khai trương.

Bạn có biết không, sau một đêm dài ngon giấc, nghịch cảnh lại xảy ra, cả gia tài của chúng tui chỉ sau một đêm đã…không cánh mà bay vào túi của một hacker nào đó. Nói là suy sụp chắc cũng không đủ để diễn tả cho cảm xúc lúc này. Một cái gì đó đã vỡ tan nay lại vỡ tan…ghim khắp cơ thể hai chúng tui những mảnh vỡ li ti, rát buốt và không thể nào gỡ sạch….

Xa Võ Lâm hơn một tuần, nhớ xa_ma_nu của tui quá. Không biết vô tình hay hữu y, tui lại ghé vào thế giới võ lâm, thay một chiếc áo đẹp, tung người lên lưng chiếu dạ, xa_ma_nu thẳng tiến trường bạch sơn. Nhớ ngày còn 3x - 4x, anh và tui thường ao ước đến một ngày được đặt chân đến vùng đất quanh năm tuyết phủ này. Anh thích màu trắng mênh mông của nó. Bạch mã đưa tui đến 1 hồ nước lẽ loi nhỏ bé giữa bạch sơn, tui xuống ngựa, ngồi trầm ngâm bên bờ hồ, nữa không biết làm gì, nữa như chờ đợi một điều gì xa xôi lắm…bỗng nhiên tui thấy mình nhỏ bé và cô độc, cô độc giữa mêng mông tuyết trắng và cô độc giữa thế giới võ lâm tất bật này. Ai cũng bỏ tui đi, từ bằng hữu như SatrungTho, adonis, vocongdaisu…đều chuyển đi đến một nơi xa xôi nào đó xây dựng công danh mà suốt cả cuộc đời tui không thể nào gặp lại, tui chỉ còn có mình anh, mà nay chính anh cũng bỏ rơi tui. Mặt hồ vẫn vô tư gợn sóng lăn tăn, gió thổi từng sợi tóc bayloà xoà trước trán. Chợt, một cơn gió tuyết ùa nhẹ sau lưng,tui ngoảnh lại nhìn, một bóng người chờ đến, tui bâng quơ như người mộng du: các hạ là ai!

Lãng khách nhoẻn cười : có thật là ox mình cũng nhận không ra không

Phải ox tui hôn! Sao nhìn…sang dzậy!?...

Anh nheo mắt: người săn lùng sát thủ mà, không sang sao được.

Tui ngơ ngẩn nhìn anh, xin đừng là một giấc mơ thoáng chốc, anh đang đứng cạnh tui, chiếc áo rách vai ngày nào nay đuợc khoác thêm mảnh chiến bào uy dũng như để giảm phần nào giá lạnh ở bạch sơn – phất phơ trong gió tuyết, cây gậy trúc được thay bằng cây gậy rồng oai phong - sáng choá dù bên cạnh anh vẫn là chú ngựa già tận tuỵ. Anh hồ hởi:

Trời lạnh quá, nói lên bạch sơn tìm bx nên chiến hữu của ox tặng cái áo choàng làm kỉ niệm. Còn cây gậy này mới…nhặt được sau núi trên đường đến đây, đẹp không!

Hix..dĩ nhiên là đẹp rùi, một chú rồng dũng mãnh thế kia mà. Thấy anh trở lại, đối với tui đã là một niềm hạnh phúc rùi. Anh đến ngồi cạnh tui thì thầm:

Mình làm lại từ đầu nha bx, chỉ cần bx đừng chê ox nghèo là được. Rồi ox sẽ cố gắng tạo dựng sự nghiệp. Định bỏ luôn, mà không bỏ được. Lúc nãy Kinh_Kha83 quay lại Cái Bang từ biệt sư phụ, sư phụ dạy mấy câu, nghe xong vội đi tìm xa_ma_nu liền đó.

Tui nhướng mày: câu dzì mà lợi hại dzậy!

Anh ghé sát vào tai tui dịu dàng: “Muội ơi lửa tắt bình khô rượu, Đời vắng muội còn vui với ai!”

Kỉ niệm 2006

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét