Thứ Sáu, 22 tháng 2, 2013

Tự truyện: Cỏ Hát (Phần XXXIII)

TLP’s Story (Phần XXXIII)

Lớp 10, tôi có thêm một người bạn mới là bạn cùng xóm rất thân với Nghĩa từ thưở nhỏ. Tú họ Mai – cùng họ với Nghĩa, một cái họ mà tôi thấy lạ và hay hay. Tú vui tính, hay cười, lém lỉnh và học khá giỏi, dù gì cũng là học sinh lớp chọn của khối mà. Suốt thời cấp 3, những lúc xe tôi bị hư phải đi bộ đến trường, thì ra về lần nào cũng vậy, chỉ cần ra khỏi cổng đã thấy Tú dựng xe chờ sẵn tự khi nào dù thường ngày Tú không dùng xe đi học. Những hôm trời chuyển mưa, ra khỏi cổng Tú sẽ quăng vào rổ xe tôi một cái áo mưa vờ như… bố thí.Cấp 3, mỗi tuần thời khoá biểu sẽ có một ngày chỉ học có 3 tiết. Những ngày đó, tôi, Dung, Nghĩa, Tú thường kéo về nhà Nghĩa, nấu cơm ăn và cùng làm bài tập. Nghĩa ở một mình, nên vô tình chúng tôi có điểm vui chơi và học nhóm cực kỳ lý tưởng. Đó là thời gian tôi được đi chơi một cách… hợp lý nhất, vì ba mẹ tưởng ngày nào tôi cũng phải học 5 tiết. Những lúc không làm bài tập, ngồi tán gẫu, Tú hay nhắc đến ấn tượng lần đầu gặp tôi…

Lần đó, tôi và Dung đến nhà tìm Nghĩa, vào nhà không thấy Nghĩa đâu mà chỉ thấy Tú đang ngồi trên giường, theo lời Tú thì: “Đang ngồi, tự nhiên thấy một con nhỏ tóc đuôi gà, nhìn như con trai, xăm xăm đi vô, hất hàm hỏi: “Ê, Nghĩa có nhà không?”, vô nhà người ta, không biết tao là ai, mà hỏi cộc lốc. Mà phải vậy thôi đâu, hỏi xong, ngồi xuống giường, liếc hai bàn tay của tao, phán thêm một câu: “Con trai mà để móng tay dài thoòng, thấy gớm”. Dễ quê hông. Đúng hai ngày sau, biết tên tao, là nó lấy bấm móng tay, đè tao ra cắt sạch không còn một móng không thương tiếc. Móng tay tao dưỡng cưng như cưng trứng, muốn cắn lưỡi với nó luôn, kể từ lúc đó là thôi, không bao giờ cái móng tay dài ra nỗi với nó dù là một móng, đúng là… ác phụ”. Những lúc như vậy, lần nào Dung cũng hỏi: “Ê, lúc đó có tao đi chung mà, sao mày thấy con P không vậy, không kể gì đến tao hết”. Và mười lần như một, Tú đều cười sằng sặc: “Xin lỗi nha, không biết sao tao không thấy mày, sau này nói có mày đi chung tao mới biết”. Tiếp theo sẽ là màn rượt đuổi ngoạn mục khắp nhà, tiếng bước chân rầm rập chỉ kết thúc khi có tiếng la oai oái của Tú vì… võ nhéo của Dung được phát huy tác dụng. Dung với Tú cứ như chó với mèo, gặp nhau không gây nhau thì cũng đánh nhau, nhưng rất vui vẻ và thân thiện.

Có lần họp nhóm, chúng tôi so điểm kiểm tra một tiết với nhau, Tú điểm thấp nhất, Dung trêu:

- Học lớp chọn gì kỳ dzậy mày? Mày hối lộ mấy ông giám thị phải hông?

Tú chỉ vào mặt tôi, cười cười:

- Tao học bài mà mở sổ ra toàn hiện mặt con nhỏ này ở trỏng, học dzô chữ nào đâu.

Tôi trợn mắt:

- Tao chỉ cắt móng tay của mày thôi mà, làm gì bị ám ảnh dzữ dzậy?

- Uh, mày là ác phụ mà, quá ám ảnh.

Cả nhóm bật cười giòn, chẳng biết Tú nói giỡn hay là nói thật.

Nhà Tú chỉ cách nhà Nghĩa mấy căn, có khi cả nhà Tú đi vắng, chúng tôi thường kéo về nhà Tú nghe nhạc, một hôm, Tú mở bài “As long as you love me” và nói là mở cho tôi nghe, còn say sưa hát theo lời bài hát:

Although loneliness has always been a friend of mine
I'm leaving my life in your hands
People say I'm crazy and that I am blind
Risking it all in a glance
How you got me blind is still a mystery
I can't get out of my head
Don't care what is written in your history
As long as you're here with me

I don't care who you are
Where you're from, what you did
As long as you love me
Who you are, where you're from
Don't care what you did
As long as you love me

Every little thing that you have said and done
Feels like it's deep within me
Doesn't really matter if you're on the run
It seems like we're meant to be

(Repeat *)

I've tried to hide it so that no one knows
But I guess it shows
When you look into my eyes
What you did and where you're comin' from
I don't care, as long as you love me, baby

(Repeat *)

I know lovers always end up like strangers...
I may not be your last but to be your first would be perfectly perfect...

Dung trêu:

- Mày để cho tao yên coi thằng quỹ.

Nghĩa chêm vô:

- Tụi mày gặp là gây nhau coi chừng “ghét của nào trời trao của ấy”.

Dung phì cười:

- Trao ai chứ trao nó chắc tao chết còn sướng hơn. Ê Tú, mày nói coi trong lòng mày tao như thế nào?

Tú cà rỡn:

- Mày là con yêu quái chứ là gì.

Dung bật cười quăng cuốn vở đang cầm trên tay vô người Tú:

- Dzậy trong lòng mày con P là gì? Nói mau mày?

Tú chợt nhìn tôi là lạ rồi quay vội:

- Nó là Kim Nam Joo của tao.

Cả ba đứa tôi đều giật mình ngã ngữa, Nghĩa ôm bụng cười sằng sặc, Dung vừa cười vừa đập tay xuống bàn bôm bốp:

- Tội nghiệp, thằng quỹ này đã xấu trai còn bị lé nữa, mày nhìn sao mà con P ra Kim Nam Joo được dzậy? Tao cười chắc chết quá.

Tú quăng cuốn vở vào người Dung, tưng tửng:

- Mày đi chết đi.

Lớp 12, không biết tôi học từ đâu cách dễ dãi với bản thân hơn. Tôi bắt đầu làm quen với việc… cúp học. Tôi cúp nhiều đến mức thầy giám thị… lười kêu tôi làm bản kiểm điểm. Tôi có nhiều đóng góp trong công tác đoàn, học hành không có gì phải phàn nàn, hạnh kiểm bao nhiêu năm luôn tốt, có lẽ vì vậy mà thầy bỏ qua chứ không trách phạt tôi như những học sinh khác. Hôm nào ở nhà có chuyện buồn, đạp xe đến trường, đứng tần ngần trước cổng một lát, tôi lại đạp xe đi. Tôi thích hai quán café ở hai công viên nọ, cả hai quán đều có điểm chung là nằm cạnh cái hồ rộng với những bụi trúc to xanh mướt. Chỉ có điều, tôi ko cúp cả buổi, mà chỉ cúp chừng 2 tiết, ngồi cho thoải mái, uống một ly sữa đậu xanh rồi lại về lớp, thế thôi. Thời cấp 3 tôi viết bài đăng báo khá đều, mỗi tháng viết một bài, tuy nhuận bút thời đó không cao, nhưng thỉnh thoảng một ly sữa đậu xanh 2000 đồng cũng khá là thoải mái. Số tiền còn lại, tôi để dành để tới dịp sinh nhật, 8/3 thì mua quà tặng mẹ. Năm lớp 12, lúc tôi lãnh nhuận bút từ báo Mực Tím, tôi mua về nhà một tấm nệm, đó là tấm nệm đầu tiên trong nhà tôi, trong nhà ai cũng rất vui, kể cả ba, tôi thấy trong lòng thật hạnh phúc…

Cuối năm 11, vì bị mẹ phát hiện đi học võ, tôi phải nghỉ học võ và hứa sẽ đi học thêm nghiêm chỉnh. Nên sang năm 12, những buổi học thêm của tôi là những giờ… ngồi bên bờ hồ với một ly sữa đậu xanh. Mẹ chỉ thỉnh thoảng sang lớp võ xem tôi có… tái phạm không, nên không biết là tôi cũng chẳng đến trường. Chắc mẹ nghĩ tôi không thể đi đâu được vì tôi không có tiền. Những người bạn thân của tôi mà mẹ biết thì đều đi học thêm ở trường đầy đủ. Hàng ngày, không ai biết tôi mong đợi đến giờ được ra khỏi căn nhà ngột ngạt ấy đến thế nào.

Người duy nhất tìm ra bí mật những buổi cúp học chính khoá lẫn không chính khoá của tôi là.. Hải. Đôi khi, tôi thấy cảm ơn số phận đã đưa Hải đến bên tôi. Hải là người duy nhất hiểu tôi nghĩ gì, sắp làm gì, luôn biết tôi đến những đâu, lúc nào cần ở một mình, và xuất hiện đúng lúc tôi cần có một người bên cạnh. Tôi không bao giờ khóc trước mặt ai, nhưng những khi có chuyện gì xảy đến với tôi, dường như Hải luôn cảm nhận được, những lúc ấy, khi gặp tôi, vẫn vẻ mặt lạnh lùng – xa vắng, vẫn tiếng bật lửa quen thuộc, không hỏi một lời nào, Hải nói thật khẽ: “Cho mượn vai nè”. Tôi ngồi không gần lắm, nghiêng đầu tựa vào vai Hải, Hải choàng tay lên thành ghế, nhưng luôn ý tứ không bao giờ chạm vào tôi, lúc ấy tôi chỉ muốn nhắm mắt lại và ngủ một giấc, cảm thấy lòng bình yên đến lạ.

Tôi vốn không thích con trai hút thuốc, nhưng lạ một điều tôi thích nhìn Hải những lúc Hải bật lửa, nhâm nhi ly cafe và nhả khói. Tôi nghĩ mình thích tuýp con trai sôi nổi, nhưng lại thích Hải ở nét trầm, tâm lý và khó hiểu. Đôi khi Hải rất trẻ con, hay mắc cỡ, lại ít nói, nên tôi thường chọc Hải là… con gái. Một cô gái nam tính nhỉ ^^. Những khoảng thời gian khác nhau, tôi lại nhìn thấy ở Hải những góc cá tính và cảm xúc khác nhau. Khi có thời gian, Hải lại chở tôi vòng vèo khắp Cà Mau, đến những nơi mà tôi chưa từng đến, chỉ chạy và chạy thế thôi, nhưng tôi thấy rất vui và thoải mái.

8/3 năm 12, nếu như ngày thường, chỉ cần tôi đến quán cafe quen thuộc là sẽ gặp Hải, nhưng thấy Hải không… hẹn tôi đi chơi gì vào ngày đó cả, nên tôi… dở chứng, tôi lẳng lặng đến một quán cafe khác, xa trung tâm thị xã, một quán cafe bên một bờ hồ thật rộng với bạt ngàn Trúc và những cội Si già. Tôi muốn xem Hải mất bao lâu để tìm được tôi…

Không quá lâu như tôi nghĩ, chỉ trễ khoảng 30p so với thường ngày ở quán cũ, tiếng máy xe quen thuộc, ánh đèn xe pha về phía tôi từ phía sau như trêu chọc, tôi có thể hình dung được Hải đang tiến vào quán với một nụ cười lém lỉnh trên môi. Hải cất giọng vui vẻ:

- Sao đổi chỗ mà không nói gì hết vậy?

- Ủa tui đâu có hẹn gặp mấy người?

- Không có hẹn hả?

- Từ đó tới giờ chỉ là tình cờ gặp nhau, tui chưa từng hẹn dzí mấy người.

Hải phì cười:

- Tui đi có “một mình” à, “mấy người” đâu mà “mấy người”?

Tôi nguýt dài. Hải lôi trong túi áo khoác ra một gói quà nho nhỏ xinh xinh được gói cẩn thận:

- Tặng mấy người nè.
- Sao tự nhiên tặng?
- Thì 8/3 mà.
- Chỉ dzậy thui phải hông?
- Muốn nghĩ sao cũng được.
- Không nghĩ gì hết.
- Đoán coi là cái gì?
- Cây viết.
- Sao hay dzậy?
- Nhỏ xíu, dài soọc, không phải viết chứ là gì.
- 8/3 dzui dzẻ nha.

Tôi chìa tay ra lấy, Hải nhanh hơn, đưa tay khác ra nắm lấy tay tôi. Tôi rút tay về, quay chỗ khác:

- Không thèm nữa.

- Giỡn thôi, lấy lại đi.

- Không!

- Tui để trên bàn nè, lấy đi.

- …


- Bỏ hai tay vô túi áo luôn nè.

Tôi nguýt dài, lấy gói quà bỏ vào cặp. Có tiếng bật lửa, tôi liếc nhìn thấy Hải vừa bật lửa vừa cười vu vơ. Tôi luôn ghét cái nụ cười… khó quên ấy…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét