Thứ Sáu, 22 tháng 2, 2013

Võ lâm: Em chờ ox...

Cuối đông rồi anh có hay không! Thành Đô vẫn rộn rang vó ngựa, rực rỡ xiêm y. Nhà của mình vẫn thế, vẫn hàng rào cũ, vẫn vách ván đơn sơ, cây Me Đất trước nhà trỗ hoa hồng phơn phớt, từng sợi hoa phơ phất giữa gió ngàn buông nhẹ giăng kín một khỏang sân. Hoa dường như cũng phân vân, khi mỗi chiều thấy em ngồi lẻ loi ngóng đợi… một người đi sao biền biệt chưa về…





… Ngày ấy tôi và anh quen nhau thật tình cờ qua những lần 8 trên kênh bang hội. Và không biết tự khi nào, bỗng dưng anh đổi cách xưng hô, lên kênh bang hội cứ gọi tôi là… bà xã. Tôi thấy hơi buồn cười, vì hai đứa có cưới nhau bao giờ đâu, nghĩ thế thôi chứ trên tần số bang tôi vẫn đáp lời anh bình thường – không phản đối. Ừm.m..cũng chỉ là một cách xưng hô thôi…

Một lần rảnh rỗi, anh pm rủ tôi cùng dạo Vũ Di Sơn. Trước đây tôi chưa từng nghe ai chọn Vũ Di Sơn làm nơi ngọan cảnh cả. Thường mọi người hay kéo nhau đi Hoa Sơn tuyệt đỉnh và Thanh Thành Sơn thôi. Ờ, mà đã gọi là rảnh rỗi thì có gì phải suy nghĩ nhỉ! Tra đao vào vỏ, tung người lên chiếu dạ, tôi nói gót theo anh. Hai chú chiến mã phi nước đại qua nào thành thị, thôn làng, những cánh rừng và qua cả hang động, cuối cùng cũng đến lối vào đỉnh Vũ Di. Trước mắt tôi, cây rừng rộn rã xôn xao, từng làn khói sương lan tỏa mênh mông như gọi mời tri kỷ. Anh háo hức thúc ngựa thẳng tiến lên lầu vọng nguyệt trên đỉnh Vũ Di.

Không ngờ võ lâm còn 1 nơi đẹp thế này mà tôi lại ko biết. Tui ghìm dây cương cho hai chú bạch mã đứng kề nhau, hai chiến bào đỏ phất phơ trong cơn mưa hoa hồng giữa thiên nhiên hoang sơ kì vĩ. Tôi thấy hồn mình như lơ lửng giữa lưng chừng gió, lưng chừng mây, lưng chừng sông núi…

Anh rạng rỡ: - “ox đưa bx đi thăm nhà của ox nhé!”

Tôi ngây ngô: - “nhà của anh à?”

Anh nhìn tôi trìu mến: - “ừ, từ hôm nay nó là nhà của bx – nhà của chúng mình!”

Anh nâng dây cương giật khẽ, chú bạch mã quay đầu lọc cọc xuống núi. Cột hai chú ngựa vào một gốc cây ven hồ, tôi và anh thả bộ qua chiếc cầu ván nhỏ. Không bíêt cây cỏ hữu tình hay người hữu tình, khung cảnh thật nhẹ nhàng và thơ mộng làm sao. Vừa qua khỏi hồ đã nghe mùi khói lam phảng phất ngay đầu mũi, ngôi nhà tranh bé xíu hiện ra – đơn sơ, xinh xắn. Anh rủ tôi đi vòng ra sân sau, hồ hởi: “bx thấy cây ox trồng có tốt không? ox trồng cho bx đó”.

Tôi không nói, chỉ mỉm cười. Lời nói dối ngọt ngào nhất mà tôi được nghe. Anh lại tíu tít : “vào nhà ngồi chơi đi bx!” Tôi với anh ngồi bệt trước hiên, im lặng không nói gì, chỉ thả hồn nghe tiếng gió lùa qua cây cỏ - xào xạc – vi vu…

- Bây giờ em mời anh đến nhà em chơi nhé! Tôi mở lời

Anh tròn mắt: - nhà của bx à!

Tôi cười nhẹ và cất bước…

Tôi đưa anh đến Thành Đô. Anh trầm trồ: “bx giàu quá, mua nhà hẳn ở Thành Đô”

Tôi phì cười. Tôi đưa anh đến một căn nhà nhỏ giữa phố phường náo nhiệt, nheo mắt: “Còn thấy em giàu nữa không? Nhà anh còn có sân, có vườn…nhà em chỉ thế này thôi.”

Anh cột ngựa vào cây me đất trước sân, đưa mắt nhìn quanh cười tươi tắn: “nhưng nhà ox không có cây me đất nở đầy hoa đẹp thế này”.
………

Kể từ hôm đó, ngôi nhà ở Thành Đô thì tôi và anh gọi là “nhà em”, còn ở Vũ Di sơn thì gọi là “nhà của mình”. Chỉ đơn giản vậy thôi. Ngày nào cũng thế, tôi thường đi đánh quái luyện công, còn anh thì đi Tống Kim. Khi trận chiến sắp tàn, anh luôn pm gọi tôi: “ox sắp về rồi, bx về nhà đợi ox nha! Mình đi chơi!” Lúc đó dù đang luyện công, xa_ma_nu cũng sẽ lập tức phi nước đại về Thành Đô, gác đao lên vách, thay chiếc khấp địa quần, búi cao mái tóc, mang đôi hày thêu màu huyết dụ, rồi ra trước hàng rào, ngồi cạnh cây me đất dương khẩu hiệu “ em chờ ox”.

Thỉnh thoảng lại có một lãng khách quá bước ngang nhà tôi, ghìm dây cương đứng nhìn trong giây lát, nhỏen cười thân ái. Và không để tôi phải đợi lâu, -=Giác Không=- với chiến bào đỏ uy nghi, mình mặc giáp đồng còn phủ bụi chiến chinh, rạp mình trên tuấn mã rẽ Thành Đô về bên mái nhà nhỏ nơi góc phố với xa_ma_nu. Lần nào cũng thế, về đến nơi anh không nói không rằng, chạy thẳng vào nhà, mở một shop nhỏ với dòng chữ “tặng bx yêu” với nụ cười ngập tràn hạnh phúc.

Thế là tôi kéo váy lon ton chạy vào, hồi hộp xem anh mang gì về tặng cho tôi. Có khi là hoa hồng anh mang về từ sa mạc xa xôi nào đó, có khi là thanh bảo đao, một chiếc áo đẹp hay một món nữ trang độc đáo. Một hôm, vừa chuẩn bị xem shop của anh thì không xem được nữa, tôi ngạc nhiên nhìn lại thì thấy anh đã đổi tên shop lại: “ làm vợ anh nha!”, và trong rương là một chiếc nhẫn…

Tôi ngẩn người trong giây lát… buông nhẹ từng lời : ‘ anh biết là em đã có chồng rồi mà”…

Anh cười hiền, thóang buồn trông đến tội nghiệp: “ox biết, ý của ox là…muốn bx biết rằng ox rất muốn như vậy thôi…ngòai xa_ma_nu ra, -=Giác Không=- sẽ không bao giờ lấy ai làm vợ”. Một thóang run rẩy len nhẹ trong tôi. Tuy ox của tôi lâu rồi không online thường xuyên nữa, có khi mấy tháng trời không gặp, nhưng tôi không thích ly hôn và lấy một người khác. Nhưng với cuộc sống hiện tại của tôi, trong khỏanh khắc, tôi thấy dù là trong game, dù là tình cảm ảo, nhưng dường như... tôi là một người xấu…

Thời gian cứ thế trôi qua, thấy tôi online anh lại gọi : “bx ơi!” Rồi hẹn nhau ở “nhà tôi”, sau đó hai đứa dắt nhau khi thì về “nhà của chúng tôi”, khi thì lên hoa sơn tuyệt đỉnh, khi thì thay áo đẹp dắt tay nhau đi lanh quanh từ thành này qua thành khác xem mọi người mua bán… Có những lúc tôi hơi lười, mãi mê luyện công, không thèm về nhà, anh nói anh về nhà tôi đợi tôi. Tôi tưởng anh đợi một chút rồi thôi, không ngờ gần cả tiếng sau, vô tình “đi ngang nhà”, tôi ngạc nhiên khi thấy -=Giác Không=- đang đứng lẻ loi mỏi mòn dưới gốc me. Vừa thấy tôi, anh mừng rở chạy ngay đến, không một lời trách móc: “a! bx về rồi!” … Trái tim tôi lại một lần run rẩy… Có khi thì anh cũng hờn dỗi làm nũng chứ không vừa, kêu mà tôi không chịu về, anh bói rồi chạy đến nơi tôi luyện công… cởi hết đồ, ngồi quay mặt vào vách đá trong hang động cho... thú giết… để tôi không đi chỗ khác mà đánh lanh quanh anh vì sợ anh bị… dzề thành dưỡng sức. *_*..bó tay! Thế là tôi che mắt anh bằng những cơn mưa hoa hồng – phù về nhà, thay áo đẹp…

Anh thường cùng chiến hữu luyện công nơi sa mạc, tôi một mình nơi Trường Giang nguyên đầu sóng gió, đường xá xa xôi cách trở nhưng thỉnh thỏang anh lại chạy đến thăm tôi. Hay những lúc tôi bị người ta ức hiếp, chỉ cần gọi một tiếng : “cứu em!” Anh lập tức bỏ tất cả quay về ngay rồi sau đó thở không ra hơi: “ không xài được tâm tâm tương ánh phù thật là vất vả quá”.(…)…

… Một hôm, đang ngồi ngắm trăng trên đỉnh Hoa Sơn. Anh thủ thỉ: “ox đi chơi một thời gian nhé! Bạn bè ox ai cũng đi qua Đông Giang chơi. Ox đi chung, chơi một thời gian thôi, rồi ox sẽ về Hoa Sơn với bx.”

Tôi im lặng, chỉ nhìn anh gật khẽ chứ không nói gì. Thế là anh đi…

…Không biết đã mấy mùa trăng đi qua đỉnh Vũ Di, không biết đã mấy mùa hoa nhuộm một góc Thành Đô trong màu hồng của mong manh hạnh phúc, mấy mùa Đông Giang sóng thủy triều xuôi ngược, tôi mới nhận được tin anh. Anh nói anh sắp về Hoa Sơn với tôi, anh nói -=Giác Không=- dù đến miền đất mới xa xôi vẫn chỉ một mình chứ không vướng bận một bóng hồng nào, rằng khỏang trống ở vị trí phu nhân chỉ đặt vào duy nhất một cái tên xa_ma_nu, nếu không sẽ trống đến suốt đời… Thế là tôi vui, thế là tôi mong đợi… Để rồi giật mình khi anh khóc: “làm sao đây bx, -=Giác Không=- 13x rồi, không về Hoa Sơn được nữa”

… Ngày anh đi, chưa có qui định chuyển server giới hạn =< level 120…

… Thời gian lại cứ thế trôi qua, thỉnh thỏang anh mượn hình ảnh một người khác ở Hoa Sơn để tìm tôi. Nhưng lại tìm ngay những lúc tôi đang tất bật ở đại chiến Tống Kim, cộng thêm không phải là hình ảnh, là tên -=Giác Không=- quen thuộc nên dù biết là anh tôi cũng không hào hứng lắm, cứ miệt mài trên yên ngựa vác đao xông pha chiến đấu. Không biết từ khi nào, tôi dường như quên mất tôi có một ngôi nhà, và “chúng tôi” cũng có một ngôi nhà…

… Trăng vẫn về ngang đỉnh Vũ Di, hoa vẫn rơi hồng góc Thành Đô lặng lẽ….

… Hôm nay, biết tin không giới hạn level khi chuyển server nữa, anh hớn hở nhắn cho tôi, tôi xúng xính khắp địa quần về nhà quét dọn, về thăm vườn cây trên Vũ Di sơn… Thứ 6 sắp đến rồi, em sẽ nhóm bếp lửa hồng trong căn nhà nhỏ góc Thành Đô lâu ngày lạnh lẽo, sẽ quét bớt những sợi hoa vương vãi ngòai sân, sáng thứ 6 nhé anh! Lữ khách qua đường sẽ có dịp ghìm cương ngựa khi thấy một cô nương xúng xính xiêm y, chân đi hài hoa màu huyết dụ, tóc búi cao, ngồi dưới gốc cây trước một ngôi nhà nhỏ góc đô thành náo nhiệt: “ em chờ ox”!...

Kỉ niệm 2006

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét