Thứ Năm, 21 tháng 2, 2013

Tự truyện: Cỏ Hát (Phần VI)

TLP's Story! (Phan VI)

Vào khoảng năm 1988, khu vực trong vòng bán kính 1km quanh nhà tôi chỉ có 1 gia đình duy nhất là có tivi. Đây là gia đình duy nhất có cổng rào ở xóm tôi, mà còn là một cổng rào bằng sắt rất kiên cố - đi kèm với một ổ khóa to vật vã, hai bên sườn là hai hãy hoa giấy dài - rậm rạp và rực rỡ. Tôi thích nhất giàn hoa giấy của ngôi nhà này. Chiều chiều thường thả bộ đi tới đi lui nhìn vu vơ vì một cảm xúc gì chính tôi cũng không rõ nữa... Đôi khi buổi trưa buồn, tôi lẻn Ngoại đến ngồi trước cổng rào một mình hàng giờ đồng hồ. Chẳng để làm gì cả, chỉ đơn giản tôi thích cái cảm giác ngồi giữa dãy hàng rào xanh um mát rượi điểm chút sắc hồng để nhìn ra khoảng không của vùng trời nắng đến mênh mông... Có đôi khi gối đầu thả hồn theo từng cơn gió thoảng nhè nhẹ sau lưng... Tôi mơ giấc mơ về một hoàng tử bước ra từ cánh của của một khu vườn cổ tích...Thưở đó đối với dân xóm tôi tivi là một cái gì đó rất xa xỉ. Gia đình đó mua tivi và...tiến hành kinh doanh. Mỗi tối cứ đúng 6h là khép cổng rào, người trong xóm dù là người lớn hay trẻ em muốn vào xem đều phải đóng 50 đồng tiền vé/người. Nên thường 1 tuần mỗi người chỉ đi xem 1-2 lần, mỗi lần đi là tụ tập rủ một nhóm cùng đi cho vui, và thường đi nhất vào những ngày có chiếu cải lương. Bọn trẻ con chúng tôi thì thích xem phim và hoạt hình hơn, nhưng một tuần chỉ được xem 1-2 lần đối với tuổi chúng tôi dường như không...đã thèm một chút nào. Thế là tụi tôi bàn kế hoạch kéo nhau đến tiến hành... khổ nhục kế. Vì canh cổng thu tiền là một người-đàn-ông-đang-bắt-đầu-già, có thể sẽ yêu trẻ con như ông nội của tôi chăng?!... Nhưng cuối cùng, sau một hồi chúng tôi ngọt nhạt năn nỉ ỷ ôi, cánh cửa sắt vẫn đóng kín vô tình kèm theo vài lời xua đuổi của người sau song cửa ấy.

Giận vì... nghe tiếng cười nói râm rang bên trong mà không được vào xem. Và vì người-đàn-ông-đang-bắt-đầu-già có trái tim sắt đá, một anh lớn nhất trong đám liền kiếm bọc ni lông ra ven đường tìm... thứ rớt lại sau đuôi những chú trâu được dắt đi cày hàng ngày qua xóm. Kiếm có "hàng" xong, anh rón rén - thân thủ nhanh và nhẹ như ninja đang trên đường dọ thám tình hình - tiếp cận cửa rào và phủ lên chúng lớp "vật chất" vừa thu thập được. Tiến hành xong, anh quay lại chỗ chúng tôi "ẩn nấp", yên vị đâu đó, cả bọn đồng thanh: "Chú Năm ơi ra mở cửa! Tụi con xin được tiền rồi!"... Tiếng bước chân vội vàng, và...: "Trời ơi cái đám ôn thần này! Sáng mai tao mà biết đứa nào thì tụi mày biết tay tao!". Một tràng cười ré lên, òa vỡ, tiếng bước chân chạy rầm rập, vang xa... Dĩ nhiên ai cũng thừa biết xóm tôi có tổng cộng bao nhiu trẻ con và là những đứa nào...

Lúc nhỏ, đối với tôi mọi lời nói của Ngoại tôi đều là chân lý cả. Tết một năm nọ, Ngoại đi Sài Gòn thăm bà con mua về cho tôi một bộ đầm trắng có những nếp xếp nhỏ rũ nhẹ theo nền vải mát lạnh và có một bông hồng đỏ thắm trên ngực áo. Đó là bộ đầm đầu tiên của tôi, và cũng là duy nhất của đám trẻ xóm tôi. Tôi thích bộ đầm đó lắm, Ngoại nói rằng tôi mặc trông đẹp như một nàng công chúa, và chỉ có công chúa mới có bộ đầm ấy mà thôi. Khỏi phải nói tôi hạnh phúc và tự hào đến thế nào - Tôi nghĩ mình là công chúa thật - công chúa của Ngoại - và của những đứa trẻ con trong xóm.

Ngày đầu tiên của năm mới, cả đám dắt tay nhau thả bộ 3km ra ngoài thị xã chơi. Đang dung dăng dung dẻ, tôi chợt trông thấy một cô bé bước xuống từ một chiếc xe bên đường, hai bàn tay được dắt bởi hai đấng sinh thành, và - cô bé ấy mặc bộ trang phục y hệt của tôi. Tôi khựng lại... một cảm giác gì đó ưng ức dâng lên... Tôi quay lưng: "Em đi về!"... Đám trẻ như cũng khựng lại như tôi. Không ai bảo ai, chúng tôi lục tục nắm tay nhau quay về xóm.

Về nhà, tôi lẳng lặng vào nhà không nói không rằng. Thấy tôi buồn, Ngoại hiền từ dò hỏi: - Đi chơi không vui hả con! Tụi con mong tới tết để mặc đồ đẹp ra thị xã chơi mà!

Không ngẩng mặt lên, tôi cố nén giọt nước mắt như trực trào ra: - Ngoại nói dối!

Ngạc nhiên, Ngoại tôi vẫn nhẹ nhàng: - Ngoại nói dối con điều gì.

- Ngoại nói là chỉ có công chúa mới có bộ đầm mà con đang mặc.

- Ngoại nói thật mà.

- Vậy công chúa có hai người không?

- Chỉ có mình công chúa của Ngoại thôi.

Hai hàng nước mắt tràn ra khỏi khóe mi, tôi không khóc, nấc khẽ:

- Sáng nay con thấy một đứa mặt bộ đồ y hệt như con rồi.

Ngoại choàng tay ôm lấy tôi, xoa đầu, dường như có chút bối rối, một lúc sau, Ngoại dịu dàng: - Con coi cải lương thấy có nhiều nước chư hầu không? Con là công chúa của Ngoại, của các anh chị trong xóm, còn cô bé kia là công chúa của một vùng khác, như một nước chư hầu trong cải lương vậy đó.

Tôi không nói, chỉ thút thít, nhưng dường như những giọt nước mắt bắt đầu ngắn dần đi. Tuy nhiên, có một suy nghĩ đã vụt qua trong lòng tôi rằng: "Mình sẽ không mặc bộ đầm này nữa."

Một lúc sau, bọn trẻ con trong xóm kéo sang nhà tôi rủ tôi đi đốt pháo (tụi nó đốt còn tôi chỉ xem thôi, tôi chưa bao giờ dám đốt pháo cả). Đốt pháo vui vẻ được một lúc, tụi nó ngồi chụm lại quanh tôi, anh T - người lớn tuổi nhất đám nhìn vào mắt tôi và nói rằng: "Tụi anh nghĩ ra rồi, em vẫn là công chúa duy nhất mà thôi. Con bé kia như là công chúa một nước chư hầu nào đó."....

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét