Thứ Năm, 21 tháng 2, 2013

Tự truyện: Cỏ Hát (Phần X)

TLP’ Story (phần X)

Ngày xưa, bên trái nhà tôi là một hàng Tràm nước. Hương hoa Tràm ngọt dịu mùi mật Ong xen lẫn mùi lá xanh ngai ngái, hít vào có cảm giác thư thái đến kỳ lạ. Vào mùa nắng, từng chùm hoa trắng chen qua kẻ lá, bừng lên sáng một góc trời, ngan ngát cả không gian. Ấy là chưa kể đến những giây Nhãn Lồng mềm mại với những chiếc râu dài tua tủa, cứ níu lấy từng tán lá Tràm, vươn cao đón nắng. Đến độ, những bông hoa trắng nhụy tím nở bung ra, đẹp lung linh. Mặc dù rất thích hoa Nhãn Lồng, nhưng tôi luôn dằn lòng không hái chúng, để chờ một thời gian không lâu sau đó, từng đóa hoa sẽ được thay thế bằng một trái Nhãn Lồng chín mọng nằm gọn trong chiếc túi lưới vàng xinh xắn, đung đưa trong gió đầy mời gọi. Lớn lên, vô tình tôi có một sở thích kỳ lạ, hoa càng đẹp, tôi càng thích ngắm chúng trên cành, chứ không thích hái. Có lẽ vì thế mà tôi đặc biệt yêu loài Phong Lan rừng hoang dã.Ở góc trái hiên nhà tôi là một bụi Mía Lao to vật vã. Ngoại thường chặt những cây gầy gò đem vào nấu nước cho tôi uống. Thứ nước mát thanh thoát đã gần 15 năm rồi tôi không được nếm lại dù chỉ 1 lần. Bụi Mía Lau đối với tôi còn là một… địa điểm giải trí rất hấp dẫn. Thỉnh thỏang, trưa hè nóng nực, 2 bà cháu lại vác dao ra lựa một cây mập nhất đám, ngồi ngay gốc vừa xước vừa chuyện trò rôm rả.

Bên phải hiên nhà tôi ngoài hàng Khoai Ngọt mơn mởn lá là một bụi Chuối với những phiến lá dài mát rượi. Ngoại để một chiếc giường sắt nhỏ sát vách nhà bên đó. Chiếc giường sắt là kỷ niệm duy nhất còn sót lại của ngoại về miền đất Bình Thuận đầy nắng gió, kỷ niệm với người bạn đời tri kỷ - một cán bộ trẻ của cách mạng Việt Nam đã sớm bỏ ngoại ra đi trong một trận càn của giặc, khi mẹ tôi mới chỉ là một hình hài chưa trọn vẹn trong bụng ngoại. Còn riêng với 2 bà cháu, chiếc giường sắt sẽ là nơi ngoại một mình trăn trở… 3 canh những lúc… hờn dỗi với tôi, (Vì đến nữa đêm tôi sẽ…mò ra ôm lưng ngoại làm lành), và cũng là nơi những đêm rằm mùa nắng, hai bà cháu nằm ôm nhau ngắm chị Hằng lơ lửng trên ngọn chuối, kể truyện - hát véo von. Tôi thích nhất cảm giác được ngủ giữa mênh mông gió lộng, dưới ánh trăng huyền dịu, trong vòng tay của ngoại. Đến sớm mai khi vươn vai thức dậy, quanh tôi rộn ràng tiếng lá hát vang cùng gió, cây cỏ xanh tươi, và trong vắt một bầu trời.

Hồi nhỏ, buổi trưa tôi hay trốn ngoại sang nhà nhỏ hàng xóm… tắm ao. Nhà nhỏ có một cái ao nước ngọt rất lớn sau vườn. Trưa nào rảnh rỗi là 7 đứa: 3 anh em nhà bán ve chai, 3 chị em nhà nhỏ và tôi cũng… lột hết đồ quăng lên mấy bụi Khoai Báng, 2-3 đứa một cây Chuối đã được chặt đầu chặt đuôi gọn ghẽ, ôm nhảy xuống ao, tung tăng, tí tóe, rượt đuổi ì đùng. Chơi chán thì leo lên bờ, mặc đồ vào rồi nhổ Khoai Báng ngồi nhai chờ khô tóc để tôi về nhà mà ngoại không biết là tôi đã tắm ao với tụi nó. (Ngoại không cho tôi tắm ao ngoài những lúc được phép… ôm cái phao con ngỗng bơi tới bơi lui một mình ở cái hồ nhỏ trước nhà).

Ngoài việc không được tắm ao, ngoại còn dặn tôi một điều nữa là không được ăn.. trái Cơm Nguội. Việc tắm ao thì tôi… vi phạm thường xuyên nhưng tuyệt nhiên ngoại không hề hay biết. Thế mà trái Cơm Nguội tôi ăn chỉ có một lần lại bị phát hiện ngay. ^^. Lần đó, 6 đứa kia rủ tôi đi xuống nhà bà Tám Bánh Bò hái trái Cơm Nguội. (Bà Tám làm Bánh Bò đi bán dạo mỗi buổi sáng quanh xóm nên ai cũng gọi là bà Tám Bánh Bò). Lúc đầu tôi chỉ định đi hái với tụi nó cho vui thôi. Nhưng sau đó nhìn đứa nào cũng cầm từng chùm, từng chùm trái Cơm Nguội chén ngon lành thì tôi cũng đâm…thèm. Cộng thêm tụi nó khuyến khích: “Mày ăn đại đi, chút về uống nước nóng là lưỡi nó hết đen à”. Thế là 1 trái, 2 trái… rồi 1 chùm… một…mớ chùm ^^… Đến khi có đứa chạy xuống cấp báo: “Ngoại mày đang kiếm mày kìa!” thì cả đám mới hớt hải chạy về gấp. Tới nhà, tôi chạy tọt thẳng xuống bếp uống lấy uống để vài ly nước nóng xong chạy lên nhà trên trình diện. Lũ quỷ, ai nói tụi nó là uống nước nóng thì lưỡi hết đen chứ! Kết quả là tôi đã trình diện ngoại tôi với nụ cười... lấp lánh răng đen. Nói gì đến cái lưỡi…

1 nhận xét: