Thứ Năm, 21 tháng 2, 2013

Nhật ký...

Nó bước xuống xe, hai hàng Mai Chấn Thuỷ từ trong sân nối ra đến tận lề đường đón nó bằng một mùi hương dịu dàng quen thuộc. Nó đưa tay vuốt từng tán hoa loà xoà: “Lần nào tao về tụi bây cũng trắng xoá cả. Chẳng còn thấy lá đâu. Ừ, mà lỡ ngày nào tụi bây không còn trổ hoa nữa, chắc là nhớ lắm, chắc là trống vắng lắm, không chừng khi xuống xe tao tưởng mình đi nhầm nhà…”.Mỉm cười nhìn cánh cửa rào khoá kỹ, nó quẳng ba lô lên chiếc xích đu ngoài sân, nhẩn nha thăm từng cây Ớt, Mai Vàng, Mai Tứ Quý… Cây Nhài bé xíu ngày nào nay đã um tùm những lá và lá xanh mơn mởn, he hé một nụ hoa vừa chớm - e ấp một làn hương. Nó rất thích hoa Nhài, hoa Nhài gợi nó nhớ về những kỷ niệm thời thơ ấu…

Nó đi dọc theo bờ rào bên hông nhà, nửa năm trước còn chằng chịt Mồng Tơi, nay chẳng còn một lá; cây Khế cao lớn hơn nhiều, xum xuê hẳn; chú Đu Đủ thì dong dỏng, trơ trụi với vài tán lá khiêm tốn chót vót nơi đỉnh ngọn và vài quả con con; có nàng Mít thì vượt trội nhất, quả say lúc lĩu; nhớ ngày nào nó gặp nàng ở ven đường, không đầy 20cm, cảm thương mà mang về, nay thì ngoài 10m rồi, hoành tráng lắm.

Đồng hồ mới nhích hơn 6h sáng, ông mặt trời còn ngái ngủ đằng Đông, cả xóm chìm trong tĩnh lặng, vắng cả tiếng gà gáy, côn trùng, chỉ có mùi cỏ non quanh quất sươn sướt qua vành mũi. Chỉ có về nơi này nó mới có được cảm giác bình yên và trong lành đến thế. Nó thả dọc ra phía sau nhà, dừng chân bên nấm mộ cũ kĩ vì mưa nắng, cây Lý mấy năm trước vẫn ngoan ngoãn đứng bên cạnh mộ xoè bóng mát, không biết vì lý do gì giờ lại ngã nhoài, vắt vẻo ngang thân mộ, có khi nó nghĩ làm thế mới đủ che nắng cũng nên. Nó phì cười, ngồi xuống, nghiêng người tựa vào những vệt vôi loang lỗ, thì thầm: “Ngoại, con về rồi!”.

Nó ngồi như thế thật lâu, cảm giác thời gian như dừng lại, rồi nó đứng dậy đi vòng vòng quanh mộ, kể chuyện vu vơ; nó ngạc nhiên khi ở một góc nọ, khóm hoa tím ngày nào đua nhau khoe sắc. Lạ thật, tám năm rồi, kể từ ngày nó rời Cà Mau lên Sài Gòn, hoa quanh mộ không một ai chăm sóc, loài dễ sống như Mười Giờ, Sao Nhái, được hai năm cũng chẳng còn vết tích, vậy mà loài hoa tím không tên này lần nào nó về cũng còn đó, lần nào nó về cũng trổ đầy hoa… Nó đưa tay nghịch từng cánh hoa mỏng manh như sợi chỉ ghép sát vào nhau, bâng quơ: “Cảm ơn tụi mày nhiều lắm”…

Trưa, ngồi ở cửa sau hóng gió, nhìn mọi người trong dãy nhà trọ của nhà nó lục đục nấu nướng, bắt gặp hình ảnh một chị đang chắt nước cơm, nó buộc miệng:

- Thời buổi này nấu cơm còn chắt nước hả chị?

Chị cười hiền:

- Uh, nồi cơm điện bị hư, lâu lắm không uống nước cơm, sẵn tiện chị nấu nhiều nước chút.

Nó nhoẻn cười, bao nhiêu năm rồi nhỉ? 15 năm rồi, không có ai chừa phần nó tô nước cơm nóng hổi nữa.Kể từ ngày ngoại nó đi về nơi xa lắm thoắm thoát 15 năm…

Ngày xưa, kể từ khi nó biết ghi nhớ lại cuộc sống của mình, suốt bao nhiêu năm, mỗi ngày 2 buổi, nó luôn được để phần một tô nước cơm nóng, một tô nước cơm nguội nơi chạng bếp. Ngoại bảo nước cơm uống rất bổ, lại ngon, nên ngày nào nấu cơm cũng không quên dành cho nó 2 tô. Tô nóng có bỏ thêm chút đường phèn, uống vào buổi nó không đi học. Buổi đi học thì tô nước cơm nguội đi vì phải chờ nó đi học về, nước cơm nguội váng một lớp cháo dày trên bề mặt, khi nếm cảm giác cực kỳ thú vị.

Chiều, thong dong, thong dong… Đứng trên sân thượng nhìn về bốn phía, nó tự nói với mình… Kỷ niệm sao nhiều đến thế, bao nhiêu năm vẫn chưa hết quay về…

13/03/09

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét