TLP’s Story (Phần XXVII)
Đầu năm lớp 10, tôi xin gia đình được đi học thêm 1 tuần 3 buổi tối ở trường. Sau khi thuyết phục mãi, mẹ tôi cũng đồng ý. Thật ra, tôi chẳng thích học thêm và thấy sức học của mình cũng không cần phải học thêm. Tôi muốn dùng thời gian đó trốn đi học võ. Số tiền nhuận bút ít ỏi nhưng đều đặn hàng tháng, tích cóp từ năm lớp 9, khi tôi được một chú bên nhà xuất bản giới thiệu qua gởi bài cộng tác với một tạp chí của Hội Văn Học Nghệ Thuật Tỉnh, cũng đủ cho giấc mơ ấp ủ của tôi. Vì đi học võ phải có tiền mua võ phục, tiền học hàng tháng, mà mẹ thì chỉ cho tôi đủ tiền gởi xe đi học. Ba tôi luôn cấm tôi học võ, dù từ nhỏ tôi đã rất yêu thích môn thể thao này. Vì ba sợ một ngày khi ba đánh tôi, tôi sẽ phản công.Vào lớp 10, tôi chơi thân với một người bạn mới tên là Trúc Linh. Tôi rủ Linh đi học võ cùng tôi. Thế là mỗi khi học võ xong, Linh sẽ mang võ phục của tôi về nhà giặt và giữ hộ, buổi học kế tiếp lại mang vào. Đây là khoảng thời gian đầu tiên tôi được ra đường vào buổi tối, cảm giác thoải mái và lạ lẫm, cộng thêm được học môn thể thao mà mình yêu thích làm tôi thấy yêu đời đến lạ. Các đồng môn thì tuổi từ 7 – 25, ai cũng vui vẻ hoà đồng và rất dễ thương. Những hôm lớp võ nghỉ, tôi, Linh và vài người bạn lớp võ kéo nhau đi partin, đi dạo phố, vào công viên chơi trò chơi… Cũng trong thời gian này, cái nắm tay đầu tiên của tôi bị… cướp đi một cách rất ư là… lãng xẹt.
Hôm đó, lớp võ nghỉ, tôi và Linh kéo nhau đi chơi partin. Vì ít chơi nên tôi và Linh đều đi rất dở, chỉ chập chững từng bước cứ như người ta đi bộ. Chẳng dám ra giữa sân mà chỉ dám đi vòng vòng gần thanh inox. Đang dò dẫm từng bước tránh những người đang đứng xả hơi ở vòng ngoài, chợt có một bàn tay gầy và lạnh toát của ai đó từ phía sau lao đến nắm lấy tay tôi kéo vụt đi, hoảng sợ và ngơ ngác, lúc tôi định thần lại sau khi đã bị… lôi đi đến 2-3 vòng, tôi mới phát hiện “thủ phạm” là 1 tên cao ráo và khá… đẹp trai, hắn đi lui, xoay mặt về phía tôi, nở một nụ cười thân thiện nhưng tôi trông… đểu đểu, mà phải nói là hơi bị… hút hồn. Tôi hét lên trong tiếng nhạc: “Bỏ tay tui ra”.
Giữ nụ cười “đáng ghét” trên môi, hắn kéo tôi vào gần hơn: “Để anh dắt em đi. Đi vầy mới vui chứ… đi bộ như em sao vui được”
Tôi vẫn hét lên: “Kệ tui”.
Tức tối là thế, nhưng tôi không dám chủ động rút tay ra, với tốc độ mà hắn đang kéo tôi đi, giật tay ra thì không biết tôi sẽ… về đâu. Hix.. Đồng thời lúc đó, những cô gái đi giỏi trong sân cứ liên tục nhắm hắn đâm vào. Phải phục là hắn đi rất giỏi, vừa né được tất cả, vừa dắt tôi đi rất an toàn, lã lướt, dù có lúc tôi có cảm giác mình sắp bị quăng vào hàng rào hay ngã chỏng vó đến nơi. Sau một hồi thấy tôi kiên trì… gào thét, hắn cũng dắt tôi tấp vào một góc. Tôi bực tức giật phắt tay ra. Chỉ muốn hét vào mặt hắn rằng: “Anh vừa cướp cái nắm tay đầu tiên của tui đó”. Giá như hắn đừng… quyến rũ đến thế, thì có lẽ tôi đã cởi giày mà tặng hắn luôn một cước ấy chứ đâu chỉ hét. Cái đẹp đôi khi cũng có lợi nhỉ ^^.
Thấy chúng tôi đứng lại, số đông trong sân đi chậm đến, nói bâng quơ: “Bối lạc gia chấm được em mới hả?”; “Ông này vắng mặt mấy ngày mà biết săn ghê”….
Tôi ngơ ngác nhìn hắn, có cảm giác cái tên này đúng là chẳng đàng hoàng. Riêng cái chuyện không dưng xa lạ đi nắm tay con gái người ta là đã thấy chẳng đàng hoàng rồi. Hắn ngồi xuống cởi giày cho tôi, không quên hỏi: “Em tên gì vậy?”. Tôi im lặng kéo Linh ra về, hắn im lặng theo sau đến chổ để xe, buông một câu nhẹ nhàng: “Anh còn gặp lại em không”. Tôi không trả lời, lên xe đạp nhanh không thèm nghoảnh lại…
Ra đường, Linh trêu: “Tên đó đẹp trai ha mày”
- Đẹp trai con khỉ, hắn cướp cái nắm tay đầu đời của tao. Tên chết tiệt.
Linh khoái chí bật cười khanh khách.
Về nhà, không hiểu sao tôi không ngủ được, cứ nhớ cảm giác lúc bàn tay lành lạnh xa lạ ấy chạm vào tay tôi, nhớ cảm giác run rẩy khi tay mình… bị ép buộc phải nằm trong tay hắn, và… nhớ cả cái nhìn trìu mến, lẫn nụ cười đêu đểu phong lưu. Nhưng tóm lại tôi vẫn căm ghét hắn, tôi muốn người đầu tiên nắm tay tôi phải là người tôi yêu cơ, hắn đúng là tên chết tiệt không hơn không kém… Grừ.ừ…
Một lần vào công viên chơi một mình, tôi quen một nhóm bạn 3 tên con trai là Phong, Nam và Tùng. Cả 3 tên này đều để đầu đinh và nhỏ hơn tôi 1 tuổi, nhưng tụi hắn luôn nhất quyết không… chấp nhận sự thật này. Phong nhìn… bụi đời, đai đen tawondo, chỉ cao ngang tôi, hơi mập và vui tính. Nam thì trắng trẻo, môn đồ karatedo, nhìn công tử không khác gì Phú, hiền và ít nói. Tùng gầy là… nhí nhảnh nhất, hay chọc tôi cười hoặc đuổi đánh, bay… đá song phi mới chịu ngưng. Từ ngày quen tụi hắn, mỗi tối đến giờ học võ, tụi hắn sẽ lên ban công nhà văn hóa, sát nơi tôi tập, ngồi chơi, đến giờ giải lao mua nước mía vào cho tôi uống, kiếm thun cho tôi cột tóc, học xong sẽ đạp xe phía sau hộ tống tôi về trong khi nhà tụi hắn gần lớp võ hướng đường ngược lại. Đường từ lớp võ về nhà tôi khoảng 6 km, nhưng chỉ khoảng 3km có đèn đường, đoạn còn lại đi ngang 2 cái nghĩa trang liệt sĩ, tối âm u. Tôi đi quen nên thấy bình thường, nhưng ba tên này cứ lo tôi gặp nguy hiểm, nhất định phải đưa về trong khi tên nào cũng sợ ma như quỉ. Tôi thấy buồn cười, nhưng thầm cảm ơn tụi hắn, đã mang lại cho tôi một cảm giác tình bạn thật ấm áp. Mãi hơn một năm sau đó, tôi mới biết một sự thật, Cà Mau vốn là một bán đảo, nhà 3 tên này nằm phía bên kia con sông uốn quanh thị xã, 9h30 là chuyến đò cuối sang sông. 9h30 lớp võ tan, đưa tôi về, rồi quay trở ra… Thành ra suốt hơn 1 năm, tụi hắn đều phải… bơi ngang sông giữa đêm khuya tuần 3 buổi để về nhà. Tôi “quạt” cho 3 tên một trận, và không cho đưa tôi về nữa, tôi khẳng định với tụi hắn rằng tôi là người luôn gặp may mắn nên chẳng có gì phải lo lắng cả.
Có lần, không thấy tụi hắn đến xem tôi tập võ, giờ giải lao, có một tên mang đến cho tôi một quyển sách, nói là Phong tặng. Đó là sách võ học, lưu những chiêu thức đối kháng cơ bản thường gặp của phái Thiếu Lâm tôi đang theo học. Trong đó có một bức… thư tình. Rồi Nam cũng gởi thư cho tôi… Tôi trả lời cả 2 là chỉ muốn chúng ta chỉ là bạn như từ trước đến nay, tôi mến cả 3, nhưng đó chỉ là tình bạn. Chúng tôi bắt đầu ít gặp nhau hơn. Rồi tôi đi học ĐH sớm hơn tụi hắn 1 năm, từ đó mất luôn liên lạc.
Có nhiều người bạn đến với tôi rất ngắn ngủi, nhưng lại mang cho tôi nhiều kỷ niệm đẹp trong từng giai đoạn của cuộc đời.
Tôi tình cờ gặp lại “Bối lạc gia” trong một lần đi uống cafe ở công viên với lớp vì giáo viên bộ môn nghỉ đột xuất, được về sớm. Tôi chẳng biết hắn tên gì, chỉ thấy đa số thanh niên khu vực công viên đều biết hắn và gọi hắn là “Bối lạc gia”. Trong mắt tôi, có lẽ hắn là một… tay anh chị. Lúc tôi dắt xe về, hắn đến cạnh, bối rối: “Anh sắp chuyển về Sài Gòn sống rồi, em cho anh xin số điện thoại nhà hay địa chỉ được không?”. Tôi quay lưng, không nói. Mà sao tên ngốc ấy không chạy theo nhỉ? Hay hắn không có xe? Giá như hắn gặp tôi trong một hoàn cảnh khác, chắc tôi đã không cố chấp thế…
Cuối năm 11, tôi bị mẹ phát hiện đi học võ, mẹ bắt tôi phải nghỉ ngay trước khi ba biết, ba biết chắc là tôi khó sống. Mà mẹ tôi là người khó giữ một bí mật ở thì hiện tại tiếp diễn, thì quá khứ thì có thể. Tôi đành ngậm ngùi chia tay lớp võ khi còn chưa học đến Tuý Quyền…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét