Thứ Sáu, 22 tháng 2, 2013

Tự truyện: Cỏ Hát (Phần XXX)

TLP’s Story (Phần XXX)

Từ nhỏ, tôi vốn không có khái niệm về cái được gọi là “sinh nhật”. Mặc dù từ năm lớp 8, mỗi năm đến ngày sinh của tôi, thành viên trong nhóm “ngũ quỹ” luôn gởi thiệp chúc mừng, tôi thấy vui vui, nhưng cũng không quan tâm cho lắm.Lớp 11, thường ngày, giờ ra chơi tôi – Linh – Dung thường khoác tay nhau đi một vòng xuống sân trường và dọc theo các hành lang lớp học từ tầng trệt đến tầng trên, ngắm nghía tình hình các lớp cho hết khoảng thời gian nhàn rỗi. Hôm đó, tôi có việc phải xuống gặp thầy phụ trách đoàn nên đi một mình, vừa đến cầu thang tầng trệt, chợt Hải kêu tôi lại dường như có việc gì, tôi đứng ở chân cầu thang đợi Hải, đến gần, Hải mỉm cười như trêu tôi:

- Sinh nhật mấy người tổ chức 18h mà ghi 6h, sao người ta biết đường đi?

Tôi ngớ người:

- Sinh nhật gì?

- Thì hôm nay sinh nhật mấy người, mấy người mời 6h ở Đào Viên mà nói gì dzậy?

- Là sao? Không hiểu?

Hải ngẩn người, gãi đầu:

- Gì kỳ dzậy? Linh với Dung đưa thiệp cho tui mà? Tui thấy ghi 6h nên định chọc mấy người chơi.

Tôi ngô nghê:

- Không hiểu gì hết!

- Mấy người lên hỏi Linh với Dung á!

Quên mất việc cần gặp thầy phụ trách đoàn, tôi quay về lớp, vừa gặp Dung với Linh, tôi hỏi ngay:

- Ê, Hải mới hỏi tao chiều nay tổ chức sinh nhật gì đó? Sinh nhật ai mày? Tao có biết gì đâu?

Cả Dung và Linh đều trợn tròn mắt, bật thốt:

- Trời ơi! Thằng quỹ này, chắc tao giết nó quá!

Dứt lời, cả hai đứa đi phăng phăng ra khỏi lớp, xuống cầu thang, hướng về lớp Hải, tôi chẳng hiểu gì, chỉ biết tất tả chạy theo. Vừa tới cửa lớp, hai đứa đồng thanh:

- Thằng quỷ kia! Ra đây mau!

Hải giật phắt người, cười méo mó, gãi gãi đầu, từ từ lê bước ra khỏi lớp. Không đợi Hải kịp lên tiếng, Linh và Dung tấn công đồng loạt:

- Trời ơi! Công sức người ta chuẩn bị, ông làm lộ hết rồi!

- Làm lộ gì? Mấy người không dặn gì hết, sao tui biết?

- Ai ngờ tự nhiên ông kêu P lại hỏi làm gì đâu! Tức muốn chết luôn à.

Tôi vẫn chưa hiểu rõ vấn đề:

- Là sao vậy?

Dung và Linh nhìn nhau cười méo xệch rồi quay sang tôi:

- Tụi tao chuẩn bị dành cho mày một bất ngờ vào ngày sinh nhật, đặt bánh, đặt bàn ở Đào Viên vì tụi tao biết mày thích quán Đào Viên, mua thiệp gởi mời vài đứa bạn thân, bữa nay sinh nhật mày đó, mày không biết hả đồ quỹ?

Một thoáng ngơ ngẩn, tôi bật cười rạng rỡ:

- Hôm nay sinh nhật tao hả?

Linh và Dung phì cười thành tiếng:

- Tao biết nó không nhớ mà.

Rồi quay sang Hải:

- Bởi dzậy càng tức thằng quỹ này, muốn xé nó ra chấm muối ớt quá.

Hải cười bẽn lẽn đưa tay che đầu:

- Xin lỗi, hai người không dặn gì hết, tui cũng có biết gì đâu.

Dung bức xúc:

- Định làm cho P nó thật bất ngờ và hạnh phúc, tao đêm nào cũng không ngủ được, cứ tưởng tượng không biết khuôn mặt của nó lúc đó sẽ phản ứng bất ngờ đến thế nào, giở thì tiêu hết trơn.

Tôi nhe răng:

- Tụi mày tổ chức sinh nhật cho tao hả?

Linh chậc lưỡi:

- Tụi tao chuẩn bị cả nửa tháng rồi, định làm cho mày thật bất ngờ, giờ hết vui luôn.

- Không! Tao thật sự đang thấy rất vui mà.

Dung cười:

- Mày ngốc quá, nếu Hải không tiếc lộ, thì tối nay, tao muốn nhìn cái mặt mày hạnh phúc thế nào lắm, nghĩ tới đã thấy vui rồi, giờ chỉ thấy tiếc thôi.

Hải tỏ vẻ hối lỗi:

- Lỡ rồi mà…

Tôi khoác tay Linh và Dung:

- Thôi lỡ rồi bỏ qua đi, tao nôn tới tối nay quá, tao đang thấy vui quá trời nè.

Dung và Linh cười xoà, khoác tay tôi về lớp.


Đó là tiệc sinh nhật đầu tiên trong cuộc đời tôi, tiệc sinh nhật đáng nhớ và hạnh phúc nhất mà tôi không thể nào quên được. 6h chiều, tôi, Dung, Linh và Hải lục tục kéo nhau đến Đào Viên – quán càfê nằm cạnh hồ nước trong văn vắt có những bụi trúc to nghiêng mình thơ mộng và vô số cây kiểng rải rác khắp khuôn viên. Chúng tôi bày biện bàn ghế, sắp trái cây, chuẩn bị tiệc để bắt đầu đón khách. Nói là nói thế thôi, chứ “khách” chỉ thêm 4 người bạn thân nữa của tôi mà Dung và Linh đều biết, trong đó có… Phú. Có lẽ đó là một trong những bất ngờ mà Dung và Linh muốn dành cho tôi…

Không biết vô tình hay hữu ý, khi mọi người vừa ngồi đông đủ vào bàn thì điện vụt tắt, mọi người cùng ồ lên kinh ngạc, ai cũng nhao nhao:

- Đúng là sinh nhật đặc biệt nha, giây phút lý tưởng để thổi nến.

Những ngọn nến lung linh được thắp lên, chúng tôi cùng cầu nguyện, khi ngọn nến cuối cùng vừa tắt thì đèn điện cũng vụt sáng, mọi người lại ồ lên một lần nữa. Mọi người yêu cầu tôi hát, tôi hát bài “Trái tim nhiều ngăn”:

“Hãy cho em một ngăn – một ngăn nhỏ, trong một ngàn, triệu ngăn – trái tim anh. Hãy cho em tình yêu – tình yêu nhỏ, yêu như là lá cỏ cắt hồn anh.

Một ngàn người yêu anh trong đó có em, còn trăm người yêu anh trong đó còn em, còn hai người yêu anh – người kia rồi sẽ ra đi – em thì ở lại.

Hãy cho em một ngăn – một ngăn nhỏ, trong một ngàn, triệu ngăn – trái tim anh. Hãy cho em tình yêu – tình yêu nhỏ, yêu như là lá cỏ cắt hồn anh.”

Tôi hát bài hát đó có chút là hát cho vui, có chút như muốn dành cho Phú. Phú chỉ im lặng, chẳng nói gì nhưng có vẻ trầm ngâm, Hải cũng im lặng chẳng nói gì, Hải biết tôi đã và vẫn còn nghĩ về Phú - nhiều hơn những-người-bạn-bình-thường-khác…

Hải tặng tôi một chiếc vỏ ốc to, màu tím, có khắc hình đôi chim thiên nga đang tung cánh. Hải biết tôi yêu biển – Hải cũng có nghĩa là biển – vỏ ốc là món quà đặt biệt từ biển – Hải nói khi tôi buồn, áp vỏ ốc vào tai, tôi có thể nghe biển hát… Hải là thế.. Rất tinh tế và thầm lặng…

Phú tặng tôi một tấm thiệp nhạc có bài Happy Birthday, bên trong ghi hai khổ thơ sưu tầm ngắn:

“Kỷ niệm xưa tưởng chừng như im bặt
Chợt hiện về nguyên vẹn ở trong tim
Nghe bâng khuâng xao xuyến muốn đi tìm…”

“Một mùa thu trước mỗi hoàng hôn
Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn
Nhuộm ánh trăng tà qua mái tóc
Tôi chờ người đến với yêu đương..”

Chúng tôi cùng đùa giỡn với nhau rất vui, xe cuộc của Khương và Phú bị trét bánh kem gần như khắp sườn và yên. Lúc về, Khương – Hải – Phú cứ phân vân không biết nên để ai đưa tôi về, cuối cùng, Khương về nhà, Phú tiễn tôi một đoạn, và Hải im lặng đi cạnh tôi suốt quãng đường còn lại…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét