Thứ Năm, 21 tháng 2, 2013

Khi con tim đa tình

Ngày đầu tiên bắt đầu cuộc hành trình đi-làm-một-cách-nghiêm–túc của nó trôi qua khá buồn tẻ và bình yên. Nó có cảm giác thời gian làm việc sao thật dài, và trôi qua chậm đến mệt mỏi.Đến giờ về, dường như nó là người ra về đầu tiên. Bước từng bước lững thững xuống cầu thang, nó bắt gặp một anh chàng đang đứng bấm điện thoại ở tầng trệt với vẻ mặt khá đăm chiêu. Điều đầu tiên đập vào mắt nó ở chàng thanh niên đối diện không phải là mái tóc anh thế nào, đôi mắt anh ra sao, mà là chiếc cặp to đùng quải một bên vai che gần nửa người trên nền chiếc áo sơ mi trắng, trông như một chàng sinh viên. Có lẽ cảm nhận được có người đang “chiếu tướng” mình, chàng thanh niên ngẩng lên, mỉm vội một nụ cười xã giao với nó, rồi lại tiếp tục công việc cùng chiếc máy điện thoại của mình. Ái chà, dường như những anh chàng răng khểnh luôn có một nụ cười đẹp…

Ngày thứ 2 đi làm, những phòng làm việc đóng kín cửa cắt đứt dự định muốn tìm xem anh chàng hôm qua làm việc ở bộ phận nào của nó. Ở điểm ăn trưa cũng không thấy anh chàng ấy xuất hiện. Có thể anh chàng đó là một khách vãng lai đến công ty vì một vấn đề gì đó nhỉ!...

Chiều, sắp đến giờ về, nó ngồi lật mấy tờ tài liệu giới thiệu những thành viên chủ chốt trong ban điều hành của công ty mà hôm qua được đưa trong lúc training, một gương mặt quen thuộc như đang nghiêng nhìn nó từ tờ giấy photo… Ái chà, một gương mặt trẻ đã không làm nó nghĩ đến một kết quả tìm kiếm không tốn công, và không làm nó cảm thấy thú vị thế này…

… Thời gian cứ thế trôi qua, bộ phận nó chuyển sang trụ sở mới, nó được “trông thấy” anh tổng cộng 3 lần trong hơn 1 năm làm việc. Nó cũng không hiểu tại sao nó lại quan tâm đến anh, vì chắc chắn anh chẳng nhớ đến việc đã từng mỉm cười với nó vào một ngày xa xưa nào đó, và thậm chí chẳng biết đến nó là ai trong mấy trăm thành viên của công ty. Không biết trên đời này có mấy ai nhớ đến một người chỉ vì một nụ cười thóang qua trong một lần gặp gỡ vô tình không nhỉ…

Làm việc hơn một năm, nó xin chuyển bộ phận, nó quên để ý rằng bộ phận này do anh quản lý. Thế là nó được “trông thấy” anh nhiều hơn. Nó nhận ra rằng anh là một người rất dễ gần, vui vẻ, hòa đồng với tất cả mọi người. Và không biết tự bao giờ, nó bắt đầu nhận ra không chỉ là giọng nói to trầm mà cả tiếng bước chân anh mỗi khi anh xuất hiện ở khu vực nào xung quanh nó. Nó thích nghe giọng anh cười vẳng lên đâu đó, dù chẳng bao giờ nó nhìn về hướng ấy… Và nó thích nhất từ “ok” được phát âm từ anh, một thanh âm thật đặc biệt không lẫn vào ai được. Bấy nhiêu đó có đủ để nói rằng dường như ta bắt đầu quan-tâm-đặc-biệt đến một người không!...

Phòng nó tổ chức đi outing ở xa, và lần đầu tiên nó nói chuyện với anh. Cũng không hiểu sao nữa, mọi người vẫn nói chuyện với anh vui vẻ bình thường, sao nó cứ cảm thấy nói chuyện với anh là một điều gì đó rất khó khăn. Khác hẳn với con người họat náo thường ngày của nó bên-ngoài-công-ty.

Càng tiếp xúc với anh trong một không gian gần, lòng nó càng xôn xao những cảm xúc không thể nào giải thích. Giá như anh đừng ân cần với tất cả mọi người như thế, để nó có thể cảm nhận được một chút gì từ anh là dành-cho-riêng-nó, chứ không phải là một-sự-xã-giao-thông-thường. Vì anh không biết rằng một ánh mắt vô tình chợt nhìn về phía nó, một nụ cười nhỏen khẽ, cũng đủ làm cho tâm hồn nó bất chợt chao nghiêng… Không biết có bao nhiêu người đã nằm trong hòan cảnh khó phân biệt cảm xúc lúc đối diện với anh như nó nhỉ? Khi ánh mắt nồng nàn pha lẫn nghiêm túc, nụ cười ngọt ngào nhưng lại chứa đựng một khỏang cách vô hình của anh như gởi một thông điệp mơ hồ đến người đón nhận, rất nhẹ nhàng, nhưng lại có sức cuốn hút không thể chối từ. Tuy nhiên lại không để cho đối phương nắm bắt được đâu là lối vào của sự mời gọi ấy!

Đêm, nó trăn trở không ngủ được, nằm nhớ lại tất cả những câu mà nó và anh đã nói với nhau, nhớ lại những hành động của anh trong ngày… Nó lang thang ra bờ biển, nó đặc biệt thích ngồi một mình trước biển, nhưng bổng nhiên hôm nay nó ước: “Giá như có một người-nào-đó bên cạnh mình lúc này”…, biển vẫn triều dâng rì rào, đều đặn và vội vã, từng con sóng bạc đầu ẩn hiện như những viền hoa trên chiếc váy của một tiểu thư xinh đẹp, đang háo hức xoay vòng trong một vũ điệu rộn ràng, vô tình mà quyến rũ.

Nó nhớ có lần nói đùa với một tên bạn thân ở công ty về việc: “Nếu được chọn một người trong công ty mình bà sẽ chọn ai!”. Nó cười rằng: “Sẽ chọn anh x”. Tên bạn chớp chớp mắt nhìn nó: “Nói chuyện dzới tui nãy giờ rồi mà bà chưa tỉnh ngủ hả”. Nó phì cười – bâng quơ. Xã hội có những định luật bất thành văn đôi khi làm người ta phải giam giữ những cảm xúc thật của mình. Có lúc, nó từng nghĩ rằng giá như nó không làm cùng công ty với anh, hay anh chỉ là một staff ngang hàng với nó. Để một ngày nào đó nó có thể cầm máy và nhắn một tin nhắn buông lơi mà không bị ghép tội: “Giỡn mặt lãnh đạo”, hay không bị đồng nghiệp xì xào vì cái tội: “Trèo cao”, đại loại như: “Một nụ cười cho một ngày đẹp trời. Bạn có muốn biết về người xa lạ vừa gởi tin nhắn cho bạn nhiều hơn một tin nhắn không!”…rồi thích thú chờ đợi những diễn biến continuouss sau đó. Hay cũng có thể giá như anh với nó chỉ tình cờ gặp nhau trong một quán Bar nào đó, có lẽ sẽ dễ đến gần nhau hơn chăng! Dù sau đó chẳng là gì cả. Ừm.m..chỉ đơn giản là kết bạn với một-anh-chàng-đẹp-trai mà thôi. Rảnh rỗi lại đèo nhau dạo phố, đi party với bạn bè, để nó chắc chắn được rằng có lúc nụ cười, ánh mắt anh đúng nghĩa dành cho riêng nó, và không phải là một-sự-xã-giao. Nhưng sự thật thì, kết bạn với anh cũng là điều không thể.

Bạn bè cho nó là người đa tình, bản thân nó cũng thấy mình là một phụ nữ không tốt. Bên cạnh nó vốn đã có một người hết mực yêu thương và chăm sóc nó. Nhưng nó vẫn không giữ được trái tim mình thỉnh thỏang lại đi hoang. Dù rằng chưa có ai trụ nỗi trong khỏang không gian lạc bước của nó nhiều hơn 2 tháng. Người ta nói cảm giác dễ đến thì cũng vội đi, có lẽ là đúng thật. Còn anh, nó nghĩ chắc anh cũng là người đa tình. Nếu anh là một staff, hay anh và nó tình cờ gặp nhau trong một quán Bar nào đó, có thể nó sẽ là một phút đi hoang của anh, cũng như anh sẽ là một phút đi hoang của nó. Chứ chắc không thể chỉ là-một-người-bạn-bình-thường được. Và cũng không thể là người yêu. Vì nó biết nó không đủ sức để giữ một anh chàng hào hoa như anh, hay chắc gì anh chịu được một con bé đa tình, nhiễu sự thất thường như nó. Và điều quan trọng nhất, nó sẽ không dứt được chiếc bến bình yên đang bên cuộc đời mình – một bến thuyền kiên nhẫn, vị tha và hiểu con thuyền không người lái là nó hơn ai hết. Dù chiếc bến lặng lẽ và buồn tẻ rất khó tạo sự hứng thú nơi một con thuyền chỉ muốn ra khơi.

Bởi thế, cuối cùng cũng chẳng được gì. Thà chỉ là một giấc mơ không thành sự thật, để thỉnh thỏang nó lại mỉm cười trong giấc ngủ khi nghĩ đến anh, để tim nó còn rộn rã và hồi hộp reo vui khi bắt gặp nụ cười của anh. Vì nó không muốn anh như những người khác – những người nó-muốn-là-được – vì một chút sở thích nhất thời nào đó - và khi nó đã đi qua thì không còn vương lại chút cảm giác thú vị nào. Hay vì không ai tạo được ấn tượng như những gì nó mong đợi! - Nó cũng không biết nữa.
Khép lại những dòng chữ mông lung trong một ngày mông lung... Khép lại một bóng hình trong giấc mơ đa tình ngớ ngẩn... Dường như.. Cuộc đời thú vị hơn nếu ta nhớ nhiều hơn một người thì phải... ^^...

-//-

2007

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét