Thứ Năm, 21 tháng 2, 2013

Tự truyện: Cỏ Hát (Phần XII)

TLP's Story (Phần XII)

Ngoại qua đời, mẹ không đi theo người ta buôn bán xa nữa mà về sang một cái sạp nhỏ ở chợ ngoài thị xã bán trái cây và hột vịt. Biết tôi ước có được một chiếc đồng hồ đeo tay, ngày tôi vào lớp 6, mẹ mua tặng tôi một cái đồng hồ điện tử, nhưng dường như lúc đó tôi không còn phân biệt được đâu là niềm vui nữa.Ngày ngày, vẫn như năm lớp 5, tôi đi bộ đến trường. Chỉ khác là tôi học buổi chiều, trời nắng hơn, chứ không có không khí se lạnh đầy lãng mạng của làn sương sớm. Bên cạnh đó, cái quần mặc đi học ống rộng hơn, vướng víu hơn, nên đi cũng chậm hơn. Trường tôi qui định đồng phục của các bạn nữ là áo trắng - quần xanh, đen. nhưng suốt năm lớp 6 tôi không được mặc 1 cái quần xanh nào mà chỉ có duy nhất 1 cái quần đen. Vì may quần tây thì mắc tiền, nên mẹ may cho tôi 1 cái quần đen lưng thun, ống bự tổ chảng như ống quần người ta mặc với áo dài.

Trong lớp, có một tên suốt ngày cứ theo chọc tôi là đồ nhà quê, bình thường thì tôi bỏ ngoài tai, nhưng cũng có khi tâm trạng không vui, tôi xách thước rượt hắn chạy vòng vòng sân trường, và cứ chạy năm - mười bước lại té 1 cái bạch, vì không quen với cái ống quần to quá khổ. Suốt năm lớp 6, không ngày nào cái đầu gối tôi được lành lặn, vì cứ sắp lành lại bị té tiếp, và cái quần đi học luôn được...design thêm 2 cái lỗ với những đường viền bạc màu ngay đầu gối.

Thầy chủ nhiệm lớp 6 rất nghiêm nghị, lần nào bắt gặp tên kia chọc tôi, thầy cũng quất cho hắn 3 thước vào mông với lời răn: "Bạn bè trong lớp không được trêu chọc nhau mất đoàn kết như vậy. Em có học hơn người ta không mà chọc người ta nhà quê?", thế mà hắn vẫn rất cứng đầu, nên tôi trầy đầu gối suốt năm lớp 6 thì hắn cũng ăn thước đủ nguyên năm.

Vắng ngoại, tôi bắt đầu học nấu ăn. Vì sáng mẹ đi bán, ba đi làm, chỉ có mỗi tôi ở nhà. Tôi phải tự lo bữa trưa cho mình và bữa tối cho cả nhà. Mỗi sáng, dì Oanh gần nhà đi chợ, mẹ sẽ gởi dì mang thức ăn về cho tôi. À, mà hình như ai bắt đầu học nấu ăn cũng cho ra sản phẩm cơm... ba tầng thì phải. và tôi cũng không ngoại lệ ^^. Ngày đó nấu ăn bằng lò củi, hì hụi lắm, tôi mới nhen được bếp lửa lên. Đến khi lửa cháy, ánh lửa bập bùng phừng phực, nhìn thích lắm, nên tôi cứ liên tiếp... mồi củi vào... Báo hại cái nồi cơm ngâm cả tuần rửa không hết khét.

Hai món ăn đầu tiên tôi nấu là canh chua rau muống - cá rô, và khổ qua xào trứng. Lúc mang thức ăn qua cho tôi, dì Oanh chỉ hướng dẫn ngắn gọn: Con cứ nêm nữa muỗng càfê muối, nữa muỗng càfê bột ngọt, là món gì cũng được hết. *_*. Hix... Món khổ qua xào trứng thì không sao, chỉ hơi mặn một tí. Khổ nhất là món canh chua. Đợi nước sôi lâu quá, tôi... chấm muối hết mấy trái me... nguyên liệu của nồi canh. Đến chừng nấu, thử hoài không thấy chua, không biết phải làm sao, tôi liền đem hết chanh ở nhà còn ra, vắt lấy vắt để, vật lộn một cách vật vã, một nồi canh chua chua, đắng đắng mới được ra lò. Từ đó, tự nhiên tôi rất sợ nấu canh chua. Dù sau này tay nghề của tôi đã "điêu luyện" hơn rất nhiều.

Năm lớp 6, hai tên con trai trong lớp mà tôi chú ý là Phạm Thiên Phú và Lữ Hải Phương. Phạm Thiên Phú hiền như cục đất, con trai gì mà trắng như cục bột :D, được cái hắn hơi bị... đẹp trai. (trong khi tôi đen thui, có lẽ vì vậy mà tôi chú ý ^^). Trong lớp, hắn chỉ chơi với một người duy nhất là Hậu. Phú có những bước đi rất chậm rãi và... thanh thoát, tên Hậu thì hơi hơi... ẻo lả. Trong lớp ai cũng chọc hai tên này là...hifi. Và có lẽ một lý do khách quan khác khiến tôi để ý đến hắn vì hắn luôn... đóng trễ tiền học phí và...học dở. Tôi vẫn luôn tự nhủ: "Một người đẹp trai như vậy sao lại học dở nhỉ!".

Cạnh dãy phòng học của tôi là một dãy phòng đổ nát đã được đập gần hết nhưng chưa xây mới. Giờ ra chơi, tôi thường đi vòng vòng quanh đó tìm những khóm Hoa Mắc Cỡ. Cứ mỗi khi đụng đến là những tán lá be bé thu mình lại, rất dễ thương. Và trong một lần tình cờ, tôi gặp người có sở thích giống tôi - đó là lần đầu tiên tôi và Phú bắt chuyện với nhau. Càng nói chuyện, tôi càng thấy hắn cũng không đến nổi... hifi, chỉ... nhu mì một tí thui ^^. Chúng tôi kể nhiều chuyện cho nhau nghe, tôi kể về ngoại tôi, hắn kể về mẹ hắn, hắn cũng có chuyện buồn ở gia đình nên ít tiếp xúc với ai, cộng thêm các bạn trong lớp cứ chọc và nghĩ hắn hifi nên hắn cũng không muốn làm quen. Hắn hỏi tôi nhìn hắn giống hifi thiệt hả. Tôi cũng thành thật bảo là nhìn... giông giống ^^.

Khác với vẻ thư sinh của Phú, Lữ Hải Phương là một siêu quậy nổi tiếng khắp 4 khối lớp THCS. Nghe nói rằng hắn giỏi võ, nên dân quậy khối THCS trong trường đều biết tiếng và xem hắn như một... đàn anh. Lúc đầu thầy sắp hắn ngồi một mình ở bàn cuối lớp, được vài tháng, thấy hắn... lo ngủ nhiều hơn lo chép bài, nên thầy đổi hắn lên ngồi... cạnh tôi, lý do của thầy đưa ra vì tôi... hiền nhất lớp, và có thể kèm hắn học. Lữ Hải Phương thì không trắng như Phú, nhưng hắn trắng... hơn tôi. Hắn hay đưa tay hắn ra cạnh tay tôi và nói: "Con gái gì đen còn hơn con trai". Tôi không nói, chỉ lặng thinh. Hắn đẹp trai một cách ngổ ngáo, năng động và mạnh mẽ. Mái tóc thì chỉa đủ hướng, chẳng theo ngôi nào. Thầy chủ nhiệm hay mang lược vào bắt hắn rẻ đúng mái 7/3, nhưng vắng thầy, cái đầu hắn lại như tổ quạ. Có điều, hắn có một nụ cười... quyến rũ đến không thể phủ nhận (Hình như tôi luôn nhớ những chàng trai có nụ cười đẹp. Hehe...).

Việc đầu tiên khi hắn lên ngồi cạnh tôi là hắn... vẽ một đường phấn chính giữa, ngăn bàn và ghế ra làm hai, bảo tôi không được... xâm chiếm qua phạm vi của hắn. Có lần, cây viết tôi vô tình lăn qua vạch phấn, hắn cầm... quăng luôn suốt đất, và bảo tôi lụm. Tôi cũng cứng đầu, không lụm, không chép bài luôn. Được một lúc lâu, hắn... chui gầm bàn xuống lụm lên trả cho tôi kèm theo một câu: "Con gái gì lì thấy sợ".

Tên LHP đi học không bao giờ chép bài, mà cũng chẳng học bài. Đến giờ kiếm tra là hắn lại đi... trấn lột tập của bạn khác để mà... Quay cóp. Đối với hắn, điểm từ 1-3 là một niềm vui cần phải đi... khoe. Còn điểm trên 5 thật là chuyện lạ. Có lần, tôi cũng không thuộc bài, ngồi bỏ giấy trắng, hắn thấy vậy, quay cóp đọc cho tôi, tôi không viết, hắn đọc tới đọc lui, nghe bực mình, tôi đem giấy trắng nộp luôn, hắn đập bàn một cái rầm, rồi bỏ ra khỏi lớp. Hôm đó, hắn bị đứng úp mặt vô tường dưới góc lớp và bị quất mấy thước vào mông...

Hôm sau, hắn chửi tôi: "Con gái gì lì vậy, người ta đọc bài cho sao không chép".

Tôi nói: "Chừng nào ông thuộc bài đọc cho tui thì tui chép, quay cóp tui không thèm".

Hắn hậm hực, bỏ đi chổ khác. Cuối giờ hôm đó, hắn nói với tôi: "Mai mốt chia bài ra học đi, kiểm tra vô phần đứa nào đứa đó đọc, chứ nhiều vậy, học một mình sao học nổi".

Tôi ậm ừ: "Cũng được"

Thế là hắn bắt đầu chép bài, và không quên chê tôi viết chậm như rùa. Hắn hay đưa đưa tay qua lằn phấn mà hắn vẽ, lên giọng kẻ cả: "Chỉ có tui mới được qua lằn phấn này thôi biết chưa". Lần nào cũng vậy, tôi không nói mà cầm đồ trên bàn của hắn... quăng xuống đất. Nhưng coi bộ, được vận động... chui gầm bàn lụm đồ đối với hắn cũng là một niềm vui ^^.

Giờ ra chơi, LHP luôn đi qua các lớp khác để tìm người giải trí bằng các trò chơi mang tính... bạo lực. Hôm đó, tự dưng hắn làm biếng, ở lại lớp chơi, tình cờ, hắn nghe tên hay chọc tôi là đồ nhà quê chọc tôi, hắn khoái chí cũng hô hào theo: "Haha.. đúng đúng, đúng là đồ con gái nhà quê".

Mỗi khi sắp hàng vào lớp, LHP hay đứng cuối hàng, dù hắn không cao hơn nhiều bạn khác (chắc để... quậy cho dễ), còn tôi luôn đứng đầu hàng (vì tôi lùn nhất lớp). Hôm đó, như thường lệ, tên kia lại kêu gào: "Ê đồ nhà quê! Đồ nhà quê"... Chợt, LHP đi lên, chen vào đứng sau lưng tôi, và chỉ vô mặt tên kia: "Từ bây giờ chỉ tao mới được nói câu đó thôi, thằng nào nói tao đập thấy mẹ à" (Hix... giữ nguyên văn, có thô bạo xíu), rồi hắn liếm môi cười, nghênh mặt với tôi: "Biết chưa đồ nhà quê!" (Hix... Cuối cùng thì kết quả là có đến hai tên chọc tôi, chứ chẳng khá lên được tẹo nào, vì hắn hay đi long nhong lớp khác, đâu có ở lớp mà biết tên kia còn chọc tôi không.)

Từ đó, LHP luôn đứng xếp hàng vào lớp ở vị trí sau lưng tôi, có hôm, hắn thì thầm: "Con gái gì đứng gần không thấy thơm gì hết. Không giống Chi (một bạn nữ trong lớp tôi), đứng gần thơm phức". Tôi cũng không vừa: "Ông tưởng ông thơm lắm hả, suốt ngày chạy nhảy, hôi rình mồ hôi (dù thật sự không có hôi)". Hôm sau, vào lớp, hắn đưa tay trước mũi tôi: "Hôm nay tắm xà bông nè, thấy anh thơm không cưng"…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét