Quán Cây Bàng chiều thứ Bảy rôm rả hơn mọi ngày, bộ
tứ 2HL quây quần bên chiếc bàn nhỏ với chiếc lò nướng nghi ngút khói, vui vẻ
nâng ly. Cái tên 2HL là ghép vui theo chữ cái đầu tên của bốn người trong nhóm.
Huy đùa:
- Hôm nay Hiền mới lãnh lương kìa, có karaoke “gác
tay” gì cho vui không?
Hiền cười mỉm:
- Dzụ này bỏ lâu rồi nha!
- Tại thấy mày dạo này đột nhiên “tâm trạng” quá nên
giỡn dzậy mà.
- Thì thỉnh thoảng “Kỷ niệm xưa tưởng chừng như im bặt,
chợt hiện về nguyên vẹn ở trong tim”… vậy thôi…
Lam “tố” thêm:
- Vậy nhân chuyện “quay về kỷ niệm xưa” này, hay bữa
nay mình “thiệt” luôn đi, độc thân vui tính mà lo gì,.
Cả đám cười xoà. Hùng phân bua:
- Mình hông tham gia nha, hai bà rồi, tu!
Hiền, Huy, Lam đồng thanh:
- Biết òj.
Cuộc nhậu cứ thế kéo dài từ 18h tới 21h. Đến hẹn,
Hùng về trước. Ba người còn lại bỗng tần ngần nơi cửa quán. Hiền mở lời:
- Thôi mình… KTV đi ha…
* * *
Lâu ngày gặp lại khách cũ, má mì Như Ý vồn vã lên tận
phòng chào khách. Vừa vào phòng, cô sà ngay đến cạnh Hiền, giọng ngọt ngào lả
lơi nghề nghiệp:
- Sao dzậy kung, có nàng nào trói chân mà lâu quá
hông nhớ gì đến chị Như Ý hết à!
Hiền đùa:
- Giờ thấy em ngồi đây là biết em lúc nào cũng nhớ đến
chị rồi phải hông?
Như ý đánh khẽ vào vai Hiền:
- Chị biết mà, dẫu có quên chị nhưng còn mấy đứa em
dễ thương của chị, hông lẽ hông nhớ được người nào để quay trở lại.
Lam, Huy mỉm cười, vỗ tay lên bàn, vờ đồng tình:
- Thì bởi…
Như ý đon đả:
- Ba em đợi chút chị kêu mấy em nó đem bia lên nha,
hôm nay sẽ có hai hoa khôi ngồi rót bia cho bạn của Hiền, yên tâm, còn Hiền là
chị Như Ý ưu tiên nha, có một bé hôm nay mới đi làm ngày đầu, để em làm quen
nha.
Dứt lời, Như ý nhanh nhẹn ra ngoài. Lam, Huy đưa mắt
nhìn hiền, dài giọng:
- Ngày đầu đoá nha anh Hiền!
Hiền lắc đầu, cười khẽ:
- Thì ngày đầu gặp nhau là ngày đầu.
* * *
Cửa phòng bật mở, hai cô bé độ chừng 17 tuổi nhè nhẹ
tiến đến ngồi cạnh Lam và Huy như định sẵn. Hiền xoay đầu nhìn cô bé vào sau
cùng, anh ngẩn người, đưa tay đỡ gọng kiếng…
Cô bé khép nép ngồi xuống cạnh Hiền, nhoẻn cười như
chào hỏi.
Cô bé không đẹp đến mức làm Hiền phải xao động ngay
cái nhìn đầu tiên, chỉ bởi, gương mặt cô bé cứ như chị em sinh đôi với người
yêu cũ của anh – Nguyệt, người mà anh cứ tưởng hai đứa đã có duyên nên vợ nên
chồng.
Hiền mở lời:
- Em tên gì?
- Dạ em tên Hà.
Hiền bất chợt bâng quơ như nói với mình:
- Nguyệt Hà… trăng rơi đáy nước rồi…
Hà hơi nhướng mài tỏ vẻ khó hiểu:
- Em tên Hà, hông phải tên Nguyệt.
- Anh biết rồi, chỉ là anh tưởng em tên Nguyệt.
- Tên mà cũng có “tưởng” nữa hả anh?
Hiền gật gù, nửa đùa nửa thật:
- Có chứ!
Hà phì cười:
- Nếu anh đã tưởng vậy, thì anh cứ gọi em là Nguyệt.
Đến phiên Hiền nhướng mài:
- Vậy cũng được hả?
- Được mà, nếu cái tên đó làm anh vui. Mà vậy cũng
hay, vì ai cũng sẽ gọi em là Hà, chỉ anh gọi em là Nguyệt thôi.
Hiền thoáng dịu lòng, một cảm giác nhẹ nhàng lan toả.
Anh cắc cớ:
- Em có “tưởng” xem anh tên gì không?
Hà cười:
- Anh là khách VIP mà, em chưa kịp tưởng thì “má” đã
cho em biết anh tên Hiền rồi.
Hiền phì cười. Anh và mấy người bạn thân thỉnh thoảng
đi “karaoke gác tay”, nhưng có lẽ không giống với người khác, không chủ ý tìm
thú vui của phần “con”, chỉ đi tìm chút gì của phần “người” đôi lúc lơ đãng nơi
đâu đó. Những con người xa lạ gặp nhau, nói chuyện phiếm, hát hò, tào lao với
nhau, không ảnh hưởng gì đến cuộc sống thường ngày hay những mối quan hệ thường
ngày. Nên thường nhóm Hiền chỉ chọn bé nào trò chuyện vui vẻ, hài hước, khi trở
lại hay thích ngồi với người cũ. Ờ, thì tào lao cũng là một thế giới riêng vậy.
Huy với Lam hát hò nãy giờ, quay sang trêu Hiền:
- Bạn Hiền ơi, người ấy tên gì?
- Giới thiệu với hai bạn, bạn mình tên Nguyệt.
Hai cô bé ngồi cạnh Huy và Lam che miệng cười khúc
khích.
Hà dịu dàng:
- Nhóm anh lạ ghê, toàn hát nhạc “sến” không à.
Hiền nhìn “Nguyệt”:
- Nghe “má” nói ngày đầu em đi làm?
- Dạ, phòng này cũng là phòng đầu tiên.
- Vậy sao em biết nhóm anh “lạ”?
- Tại lúc mới vào “má” có nói sơ sơ, “má” nói khách
vào đây thường thích nhạc sôi động, thích nhảy nhót.
- Ừm.m…
Hiền định hỏi thêm vài điều về “Nguyệt”, mà thôi, đã
vào mấy chỗ này, không thích nghe “hoàn cảnh” thì đừng hỏi đến “hoàn cảnh”, biết
nhiều cũng không để làm gì, đôi khi chỉ làm mình nhức đầu, đi xả stress mà nhức
đầu thì không hợp logic lắm.
* * *
Như ý đưa nhóm ra tận cửa quán, vuốt nhẹ cánh tay Hiền,
giả lả :
- Bé Hà có làm gì phật ý em không kung? Bé đó chị
chưa có thời gian huấn luyện, chưa biết thế nào.
Hiền vờ đẩy đưa:
- Đã gặp chị Như Ý mà không “như ý” nữa thì em đi gặp
chị khác rồi, tới đây chi nữa.
Như Ý phá lên cười khanh khách, vẻ hài lòng lẫn tự
tin rạng ngời trên nét mặt.
………………………………….
Chương
II
Không biết có phải vì gần đây đột nhiên nhớ về người
cũ hay không, chỉ ba ngày sau, Hiền lại rủ Huy, Lam đến KTV.
Ngồi chưa nóng chỗ, đã nghe tiếng gót giày đều đặn
gõ bên ngoài, Như Ý khấp khởi vào trước,
xởi lởi:
- Chị Như Ý dẫn “Nguyệt” tới cho Hiền nè nha, lúc
nào em cũng là ưu tiên số một đó.
Hiền cười tươi:
- Chị Như ý lúc nào cũng nhất mà.
Xã giao một chút, Như ý cáo lui.
Hiền nhìn Hà:
- Em đổi tên luôn rồi hả?
- Dạ đâu có.
- Sao “má” biết em là “Nguyệt”?
- Em sợ anh quen miệng, khi nói với “má” chọn tên
Nguyệt, nên em có dặn “má”, nếu anh chọn Nguyệt, là chọn em.
Hiền thoáng cười trong lòng, nhưng không lộ ra
ngoài, giữ nét mặt bình thản, hỏi vặn:
- Quán em có ai tên Nguyệt “thật” không?
- Dạ có.
Hiền lại thoáng cười trong lòng, vờ hỏi tiếp:
- Vậy sao em biết anh gọi Nguyệt là gọi em? Em mới
vào làm, còn anh là khách quen của quán lâu rồi, nếu anh muốn gặp Nguyệt “thật”
thì sao. Hay lần sau lỡ anh muốn gặp Nguyệt “kia”, biết nói sao ta…
Nói xong, Hiền liếc khẽ xem thái độ của Hà; mi mắt
Hà sụp xuống, tay cô vò nhẹ lên thân váy, nét hụt hẫng lộ rõ trên khuôn mặt,
đúng là “người mới” nên chưa có kinh nghiệm che dấu cảm xúc, Hà mỉm cười gượng
gạo, lí nhí:
- Vậy để tối nay em nói lại với “má”…
Hiền nửa đùa nửa thật:
- Thôi lỡ rồi, coi như anh là khách… của em đi… em
chọn anh rồi, biết sao, khỏi nói lại.
Hà hơi ngẩng lên, nhìn khẽ Hiền một cái rồi quay đi,
nhoẻn cười e lệ.
Hiền nhủ thầm trong bụng: “Bỏ mziạ rồi, sao cảm xúc
giống với… người yêu quá nè trời!”
Lam với Huy tế nhị, chỉ hát và nói đùa với hai bé của
mình, thỉnh thoảng nhìn về phía Hiền cười khó hiểu, để Hiền thoải mái với “khoảng
trời riêng”.
Không hiểu sao, Hiền tự phá vỡ qui tắc của mình, anh
tò mò hơn:
- Mấy ngày nay quán đông không em?
- Dạ cũng đông.
- Em… có khách quen chưa?
- Bữa giờ em bị… đuổi ra hai lần rồi, bữa nay mà anh
không đến “ủng hộ”, không chừng “má” đuổi em luôn.
- Ủa sao vậy?
- Khách chê em không biết hoạt náo, nhảy không đẹp,
cũng không nhiệt tình.
- Vậy hôm nay phải cảm ơn anh rồi.
Hà lại cười, nét cười lúc nào cũng e dè. Bất giác Hiền
cũng phì cười, Hà thắc mắc:
- Sao anh cười?
- Tự nhiên anh nghĩ gặp em hai lần mà hình như anh
chưa nắm tay em.
Hà thoáng im lặng. Một lúc sau, cô nhè nhẹ khoác vào
cánh tay Hiền, rụt rè tựa từ từ vào người Hiền…
* * *
Cây Bàng một buổi chiều.
Hùng vừa cười vừa đưa mắt nhìn từng người:
- Nghe đồn dạo này có dzụ án gì ta?
Huy nhịp nhịp chân:
- iu rồi…
- Ghê ghê…
Hiền cầm ly bia lên, hớp một ngụm, đưa mắt nhìn xa
xăm, cười bâng quơ, không nói gì.
Hùng chậc lưỡi:
- Hứa dzới bà Hai là chăm ngoan rồi, chứ không cũng
muốn vô KTV nhìn mặt bé Nguyệt của anh Hiền một lần cho biết.
Lam cà rỡn:
- Không chừng tuần sau anh Hiền “chuộc thân” cho bé
nó, dắt đi nhậu với nhóm, tha hồ nhìn.
Hiền lắc đầu, lại cầm ly bia lên hớp một ngụm, lại
cười.
Huy nhắc nhở:
- Cẩn thận nha bạn già, nhiều khi thấy vậy mà không
phải vậy, mày tình cảm quá, không ổn đâu.
Hiền nửa đùa nửa thật:
- Vậy mai đi lần nữa “xác nhận lại cảm xúc” rồi tính
ha!
Ba người còn lại đưa mắt nhìn nhau, cùng cầm ly bia
lên, tu một hơi, đặt ly bia xuống, rồi cùng thở dài đánh sượt:
- Haizz…
* * *
Hôm nay Hà mặc đầm ngắn hở lưng màu tím, gợi cảm,
tha thướt và dịu dàng.
Hiền nửa đùa nửa thật:
- Hôm nay em mặc đồ có “tinh thần nghề nghiệp” hơn rồi.
Hà vừa cười vừa le lưỡi, vẻ mặt có vẻ đã bớt đi phần
e ấp. Hà hỏi:
- Anh thích màu tím không?
Hiền hơi nhướng mài:
- Cũng tuỳ. Nhưng màu tím cũng đ.ư.ợ.c…
Hà nhẹ giọng:
- Tên em là Tử Hà.
- Theo tiếng Hán hay tiếng Việt? Tử là “die” đó hả?
Hà phát nhẹ vào vai Hiền:
- Anh cùi mía. Tử đã là tiếng hán rồi, tiếng việt
“die” là chết thôi, làm gì có “tử”. Tử người ta là màu tím.
- Nhưng tử cũng có nghĩa là “die” mà, anh có nói sai
đâu.
Hà phụng phịu. Hiền đùa dai:
- Tử là “die”, Hà là Hà bá, nghĩa là “cô hà bá chết
chìm” hỉ?
Hà “á” lên một tiếng, phát lia lịa vào vai Hiền:
- Dòng sông tím, dòng sông tím, nhớ chưa! Nhớ chưa!
Cả phòng đang cười nắc nẻ thì Như ý ào vào, gấp gáp:
- Công an kiểm tra, giải tán! Giải tán nhanh mấy đứa!
Như ý vừa dứt lời, ba cô gái đứng phắt dậy, ùa ra cửa…
Chỉ là kiểm tra liên ngành, trốn chuyện hợp đồng lao
động và một số thứ thôi, khách khứa không ảnh hưởng gì, chỉ là mất vui.
……………………………..
Chương
III
Hôm sau, Hiền đến KTV một mình. Chỉ là… đã gặp Hà
hai lần mà quên lấy số điện thoại, đến để hỏi thăm xem hôm trước thế nào, để lấy
số điện thoại, thế thôi mà… Hiền tự nói với mình như vậy…
Hiền lên thẳng lầu 5 tìm Như Ý, vì phòng riêng của
Như ý ở đây. Thấy Như ý đang loay hoay khép cửa, Hiền thuận miệng:
- Ủa, cửa đó đi đâu vậy?
Như ý xoay nhìn Hiền, mở cửa ra cho Hiền xem. Đó là
một ban công giả nhỏ hình bán nguyệt,không đèn đuốc, nằm chìa sang diện tích đất
của nhà khác, nền chỉ gác tạm ba miếng ván trên hai thanh ngang bằng bê tông.
Như ý giải thích:
- Giáp ranh là khu đất bỏ hoang lâu rồi, ông chủ mới
làm ban công tạm trồng hoa chơi. Sau này thành điểm cho mấy đứa trốn khi có
công an kiểm tra.
Hiền nhìn mấy miếng ván:
- Nguy hiểm quá.
- Ván chắc lắm em, nhiều năm rồi không sao hết.
- Không có thành lan can gì hết, lỡ mất đà nguy hiểm
lắm, sao không làm chỗ trốn nào ở tầng dưới thôi, ở đây tầng 5 lận.
- Tầng năm mới không ai để ý em. Mấy “ảnh” có kiểm,
tới đây cũng không còn “Kỹ lưỡng” nữa.
Hiền nháy mắt:
- Phòng “má” ngự ở đây, anh nào “kỹ lưỡng” nữa cho đặng.
Như ý có vẻ trúng
tim đen, cười khanh khách, vờ e lệ đập vai Hiền:
- Cái đồ quỉ! Mà nói vậy thôi, sắp tới cũng không
xài được nữa. Tuần trước chủ đất đó ở nước ngoài về, cho rào tole lại, đào bới
gì đó, nghe nói sắp xây dựng rồi.
Khép cửa xong, vừa đi xuống tầng dưới, Như Ý vừa trò
chuyện với Hiền, và không đợi Hiền hỏi, Như ý mở lời trước:
- Hôm nay chắc nàng Nguyệt của em không đi làm.
- Sao vậy chị? Hôm qua có gì hả?
- Hôm qua thì không có gì, nhưng từ trưa giờ chị điện
thoại không được, chắc đi đâu đó không đi làm hôm nay.
Hiền đùa:
- Coi chừng hôm qua rớt tới khu đất bên kia rồi.
Như ý đập vai Hiền:
- Bậy nè, mấy đứa bảo vệ tối qua có thấy Hà nó về sớm
mà, chắc con bé mới đi làm, chưa quen “sự cố”, bị sock, bỏ về cũng không báo chị
tiếng nào, tới khi chị tìm thì nghe tụi nhỏ nói thấy về sớm rồi.
Hiền xin Như ý số điện thoại của Hà. Như ý nháy mắt:
- Em lấy số xong thì về hay ở lại chơi với chị?
Hiền nửa đùa nửa thật:
- Định ở lại chơi với chị, mà chị Như ý làm gì có
thì giờ tiếp đàn em, nên em về nhậu với chiến hữu thôi, hôm khác sẽ thăm chị.
Như ý tỏ ra tâm lý:
- Hiểu rồi, hôm nào chị kêu Nguyệt của em điện thoại
nhắc em tới thăm chị ha!
Cả hai cùng nhìn nhau cười xoà.
* * *
Chiếc bàn nhỏ, quán lề đường góc ngã tư sầm uất. Hiền
cầm ly bia nhấp nháp, dõi mắt bâng quơ giữa dòng người qua lại. Hùng gõ gõ bàn:
- Tìm Nguyệt à! Bữa nay 30, Nguyệt đâu mà tìm.
Cả đám phá lên cười. Hiền vẫn ưu tư:
- Hai ngày, điện thoại hoài vẫn chưa mở máy là sao
ta?
Huy châm:
- Thuê bao quí khách nhiễu sóng không thể kết nối do
đang nằm trong sự phủ sóng của một thuê bao khác.
Cả đám lại cười, Hiền cũng cười, phụ hoạ:
- Có thể!
Lam, Huy, Hùng cùng nâng ly đồng thanh:
- iu rồi…
* * *
Hiền dựng chống xe, tắt máy, đang loay hoay mở cửa
thì giật mình khi bỗng trông thấy Hà đang đứng cách mình chừng 3m:
- Sao em ở đây?
- Em ở đây không được hả?
- Sao em biết nhà anh?
- Đâu có, em đi làm về ngang, tình cờ gặp anh.
Hiền không tiến lại gần Hà, cả hai đều giữ nguyên vị
trí, Hiền bỏ chìa khoá vào túi:
- Hôm đó em không sao chứ?
- Em không sao, nhưng em không làm ở đó nữa, em mới
xin vào một quán café làm rồi.
- Um.m.. vậy cũng tốt.
- Anh tìm em?
- “Má” điện cho em hả?
- Không, em “nghe nói”.
Hiền phì cười:
- à, sao mấy ngày qua em không mở điện thoại?
- Em không xài điện thoại nữa.
- Sao vậy?
- Cho anh khỏi tìm.
- Tại sao?
- Khi thích thì em sẽ tìm anh.
Hiền đưa tay xoa xoa đầu, nói thầm: “Rắc rối hỉ!”
Như nghĩ ra điều gì, Hiền vừa nói với Hà vừa dắt xe
vào nhà:
- Chờ anh chút!
Trở ra, Hiền nhìn quanh, không thấy Hà đâu nữa, đang
định mời Hà vào nhà chơi rồi sẽ đưa cô về. Hiền chậc lưỡi: “Thôi kệ, tuỳ duyên
đi!”
……………………………………
Chương
IV:
Chạy xe song song với Hùng, Hiền “chia sẻ”:
- Hôm qua gặp “Nguyệt” rồi.
- Lại KTV à?
- Không, gặp ngoài đường.
- Ở đâu?
- Trước cổng nhà tui.
- Ghê dzậy?
- Bởi vậy mới nói, “duyên” mà.
Hùng lắc đầu, cười cười. Hiền tiếp:
- Bữa nay “canh”, về ngay giờ hôm qua, để coi còn
“duyên” không.
Hùng bật nhan, trước khi rẽ hướng khác, Hùng đập vai
Hiền:
- Good luck!
* * *
Hiền gạt chống xe, tắt máy, cố ý ngồi trên xe, nhìn
xung quanh…
5 phút…
10 phút…
Vẫn “không thấy gì”…
Hiền chậc lưỡi, xuống xe đi mở cửa rào.
Xoay lưng ra, Hiền suýt bậc ngửa, Hà – trong chiếc đầm
tím như ngày cuối ở KTV, như ngày hôm qua… đã đứng cạnh xe Hiền tự lúc nào.
Hiền đưa tay vờ xoa ngực:
- Em đúng là có khiếu làm anh “mất bình tĩnh”.
Hà lí lắc:
- Thì anh vốn mất bình tĩnh từ cái nhìn đầu tiên rồi
mà.
Hiền đưa tay đỡ gọng kính:
- Bán café mới mấy ngày đã biết tinh tướng rồi.
Hiền nhìn Hà:
- Giờ anh dắt xe vô!
- Dạ…
- Sau đó?
- Sao?
- Em còn đây hay em nơi đâu?
Hà che miệng cười khúc khích:
- Anh cứ vào đi đã!
Hiền vừa dắt xe vào nhà vừa đưa mắt thăm dò Hà. Mỗi
lần anh quay nhìn, Hà lại đưa tay vẫy vẫy cười cười như trêu chọc.
Chống xe đàng hoàng xong, Hà cũng đi vào gần, Hiền
chậm rãi:
- Em… có muốn vào nhà chơi chút không?
Hà tỏ vẻ suy nghĩ:
- Nhiều hơn một chút thì sao?
- Hửm.m…
- Nhà anh có đủ chỗ cho hai người ngủ lại không?
Hiền thoáng ngạc nhiên, nói thầm: “Dzụ gì đây…”
- Um.m… có một cái giường thôi… anh có thể ngủ dưới
đất… no problem…
Hà thản nhiên bước vào nhà, ngoe nguẩy:
- Em đâu cần anh ngủ dưới đất.
Lúc Hà bước ngang mặt Hiền, anh nghe như có một luồng
hơi lạnh chạy dọc sống lưng. Hiền tự trấn an: “Ngủ chung với gái thì không hiếm,
nhưng gái chủ động thế này thì cũng lần đầu, chắc vậy nên mình bị khớp…”
* * *
Căn phòng trọ không quá lớn, vả lại Hiền ở một mình,
không bàn ghế. Hà ngồi bên mép giường. Hiền loay hoay một lát, cũng đến ngồi cạnh,
không quá gần.
Không biết do trời cuối năm trở lạnh, hay căn phòng
hôm nay lạnh… Hiền cứ có cảm giác như có hơi lạnh từ đâu lan toả. Hiền có chút
bối rối, một phần có lẽ do tình huống đột ngột hôm nay:
- Em có vẻ lạnh?
- Sao anh nghĩ vậy?
- Anh cảm giác có hơi lạnh toát ra từ em.
Hà cười:
- Thì theo ý anh, “Tử Hà” là dòng sông chết mà, dĩ
nhiên phải lạnh rồi.
- Em… định ngủ lại thật à?
- Trừ khi anh đuổi em về.
Hiền nheo mắt:
- Anh là người đàn ông lịch thiệp mà.
Cả hai nhìn nhau, phì cười.
Hiền cố tình chăm chú nhìn vào người Hà:
- Tuy là anh có nói chiếc đầm của em khá đẹp, nhưng
em cũng không cần hai ngày liền không thay đồ như vậy để làm anh vui đâu.
Hà phá lên cười:
- Tại em không có đồ khác để thay thôi đó mà, yên
tâm, tháng sau lãnh lương xong em sẽ mua đầm mới.
Hiền nhăn mặt:
- Vậy cái đầm này sẽ mặc suốt 28 ngày nữa à?
- Hay ngày mai em không mặc gì nhé! Thế được không?
Hiền phì cười. Không biết cái cô Nguyệt e ấp mới hơn
tuần trước giờ đi đâu rồi nữa.
Tào lao một lúc, Hiền bật đèn ngủ, cả hai nằm ngay
ngắn trên giường, cũng không quá gần… Hiền cứ trấn an mình: “Không lẽ mình run
thật, cứ tiến gần hơn một chút lại cảm giác mình lạnh hơn…”
Hà thì thầm:
- Mai em lại đến nhé!
Hiền hơi ngập ngừng:
- Um.m…
- Thế mốt em lại đến nhé!
- Hửm.m…
- Em sẽ đến với anh thử một tuần.
- Sao lại thử?
- Thử xem sau một tuần… thì thế nào…
Hiền im lặng, không nói gì… trong đầu dậy lên loạn
xà ngầu đủ thứ suy nghĩ chẳng cái nào ra cái nào, rồi thiếp đi lúc nào không biết…
Nửa đêm, trong giấc ngủ chập chờn, có khoảnh khắc
nào đó Hiền mập mờ cảm nhận dường như môi mình tê buốt…
* * *
Chuông báo thức reo…
Hiền nhíu mắt, đưa tay dụi, lần tìm kính…
Bên cạnh Hiền không có Hà…
Hiền ngồi dậy, nhìn quanh nhà, mở cửa đi ra ngoài, cửa
rào vẫn khoá.
Rào không cao lắm, Hiền lẩm bẩm: “Chẳng lẽ lại mặc đầm
trèo ra ngoài?”
………….
Chương
V:
Ngồi bên nồi lẩu dê nóng hổi, Hiền cố tình vừa ăn vừa
nói không nhìn mọi người:
- Hôm nay 22h về nha, không nhậu trễ.
Cả đám ngừng đũa, tròn mắt:
- Dzụ gì?
- Giờ của Nguyệt…
- Nguyệt đâu đây nữa?
Huy nhịp chân:
- Ủa giờ đó giờ ngắm trăng hả?
Hùng gật gù:
- Ờ, nghe đồn giờ trăng lên đầu tháng không à, 22h
là lên.
Lam đăm chiêu:
- Coi bộ lớn chuyện rồi đa.
Huy:
- Cái đồ mê trăng bỏ bạn.
Hùng:
- Thấy trăng quên đèn.
Lam:
- Bảo trọng!
Hiền cười cười…
Huy thắc mắc:
- Mà hẹn hò luôn rồi à?
Hiền bí ẩn:
- Tuần sau… kể - cho - nghe…
Cả ba đồng thanh:
- Dzậy cũng mừng…
* * *
Tưởng Hà nói chơi mà làm thật. Vừa khép cửa, Hiền vừa
nhìn Hà:
- Em định mặc nguyên tuần thật à?
- Anh đừng lo, ngày nào em cũng giặt, sạch sẽ. Với lại
em chỉ mặc trước khi đến đây thôi, đừng lo.
Hiền lắc đầu, đúng là khó hiểu “ca” này thật.
Lên giường, Hiền đem thắc mắc ban sáng ra hỏi ngay:
- Sáng sao em đi sớm vậy?
- Ừa, 5h
- Đi ăn trộm à?
- Em tuổi thóc mà, phải thức trước gà, để cho gà ăn
nữa.
Hiền bật cười:
- Đúng là bó tay.
HIền lại hỏi:
- Em leo rào à?
- Xời, làm gì có, em có phải khỉ đâu. Sáng vừa thức
thấy phòng bên cạnh có người ra ngoài, thế là em “quá giang” cửa đó chứ.
Hiền thở phào:
- Cứ tưởng em trèo ra, trộm nó thấy nó bắt chước là
toi.
Hà cười rúc rích.
Hiền cắc cớ:
- Mà hôm nay em tính là ngày thứ hai hay ngày thứ ba
của anh vậy?
- Thứ ba.
- Ăn gian vậy ta, em mới vào nhà có hai ngày.
- Tính từ ngày gặp anh ở đây mà.
- Anh lỗ rồi. Lỗ trắng ngày đầu tiên.
- Lời chứ, không tốn tiền bia, không tốn công hát
hò, ngồi ghế, được nằm nhà, lại có nhân viên “vé nằm”.
Hiền đùa:
- Vậy có tốn tiền gì khác không?
- Em chỉ ở đây từ 22h – 5h, không ăn uống, không tắm
giặt, không lấy tiền “boa”, được chưa!
- Um.m… vậy cũng được. Nhưng em lời.
- Lời gì?
- Em không tốn tiền nhà, ở đây miễn phí còn gì.
Hà bật cười:
- Vậy em nằm cùng anh một chỗ nhé, không tốn chỗ nằm
của anh.
Chưa dứt lời, Hiền đã cảm thấy Hà đè lên người mình,
Hiền vờ thở hổn hển:
- Nhìn em thì cứ như sương khói, nằm cạnh đôi khi
còn không cảm thấy, mà đè lên cũng nặng gớm.
Hiền choàng tay khẽ qua người Hà:
- Em đúng là Hà bá mà, người em cứ lạnh toát.
- Ba em nói phụ nữ da lạnh mới tốt đó.
- Ờ tốt, đỡ tốn tiền máy lạnh, đỡ tốn tiền điện.
- Ôm từ từ cũng ấm thôi mà.
- Vậy thì em hút hết hơi ấm từ anh rồi, tính tiền đó,
không miễn phí đâu.
Hà ngắt lời Hiền bằng đôi môi áp chặt, cảm giác lành
lạnh nơi đầu lưỡi, rồi chợt ấm – lại chợt lạnh… lan toả… làm Hiền dường như mụ
mị… Hiền chìm dần trong cảm giác không thể nào giải thích, cứ như một giấc mơ…
Trong cảm giác mơ hồ đó, Hiền thấy Hà như một ngọn lửa huyền hoặc, thiêu đốt từng
tế bào trên cơ thể, không quá nóng nhưng cồn cào một cách kỳ lạ, đam mê một
cách kỳ lạ…
* * *
Ánh nắng ngày len qua khe cửa làm Hiền tỉnh giấc. Cảm
thấy đôi chút uể oải. Không thấy lạ khi không thấy Hà bên cạnh, nhưng Hiền hơi
ngạc nhiên vì trên người mình vẫn còn nguyên quần áo. Hiền tự lẩm bẩm trong đầu:
“Cuối cùng tối qua… có gì không ta? Nhớ… có mà… Cũng… không chắc”…
Hiền chậc lưỡi:
- Haizz…
* * *
Chương
VI:
Ngày thứ 4…
Không gặp Hà ngoài cổng như mọi ngày. Hiền đi thẳng
vô nhà. Cả ngày nay trong đầu Hiền cứ lơ lửng chuyện đẩu đâu, tự ám mình nhất một
vấn đề: “Hình như tối qua mình thậm chí không biết… Hà đã… thoát y lúc nào… và
như thế nào…”, hư hư – thực thực, có có – không không, cái cảm giác đó dường
như là thứ cảm giác dễ làm người ta… điên đầu nhất, bức rức nhất.
Cất cặp, vào toilet rửa mặt.
Trở ra, Hiền bật ngửa trượt chân té oạch xuống đất
cái rầm, đồ đạc xung quanh rơi loảng xoảng. Hiền lồm cồm ngồi dậy, sửa lại mắt
kiếng, nhìn Hà đang khoả thân đứng lắc lư trước mặt:
- Em… em ở đâu ra vậy?
- Em lén theo vô phía sau anh.
- Rồi sao…
- Sợ anh lại nói chuyện cái đầm, nên em… hông mặc
gì…
Hiền từ từ đứng dậy, lẩm nhẩm:
- Mzoá ơi!
Như nhớ ra điều gì, Hiền lật đật chạy đi kéo rèm cửa:
- Anh lạy em, lần sau đừng chơi trò này nữa, lỡ
“láng giềng” họ thấy, chết anh!
- Em không ngại, anh ngại gì?
Hiền đưa tay lau mồ hôi trán.
Hà xịu mặt:
- Hay anh xấu hổ vì có em ở đây.
- Làm gì có.
- Hay anh buồn vì em không là “Nguyệt”
- Bậy bạ!
- Hay anh buồn vì người đêm qua… không là “Nguyệt”.
Hiền xoa đầu Hà, kéo cô xuống giường:
- Phát biểu linh tinh.
Hai người ôm nhau trong chăn. Hôm nay, Hiền cảm thấy
người Hà không quá lạnh như hôm trước. Có lẽ vì cô thoát y nên cơ thể có phản xạ
chăng?
Hà chợt bâng quơ:
- Đôi khi em tự hỏi, vì sao em đến đây, và em là gì
của anh… Mình là quan hệ gì…
- Vì em là Nguyệt…
Hà im lặng…
Hiền dịu dàng:
- Hay em dọn đến đây đi, đừng chỉ đến và đi như vậy
nữa…
- Vì em là Tử Hà…
Hiền im lặng…
Hà thầm thì:
- Khi nào trong lòng anh, Tử Hà không là Nguyệt, thì
khác. Nguyệt… làm sao xuất hiện ban ngày được chứ…
- Em không ở cạnh anh vào thời gian bình thường,
không tham gia cùng anh trong những sinh hoạt bình thường, thì làm sao để mình
cảm nhận nhau nhiều hơn.
Hiền tiếp:
- Thậm chí mình còn chưa từng chung với nhau một bữa
ăn, em chưa từng nấu cho anh một bữa ăn.
- Em không nấu ăn được đâu.
- Tại sao?
- Vì anh vẫn chưa tâm niệm em là Tử Hà. Nguyệt chỉ đếm
lúc nửa đêm, Nguyệt không sử dụng chức năng như người bình thường được.
Hà vừa nói vừa cười khúc khích.
Hiền vuốt ve cánh tay Hà:
- Vậy là em chưa nghe truyện liêu trai rồi. Lúc nhỏ,
nội anh kể, có một đôi tình nhân nọ rất yêu nhau, cô gái chẳng mai bị nạn qua đời
nhưng chàng trai đi công tác xa không biết. Lúc chàng trai trở về, cô đến nhà ở
chung với người yêu, cứ nửa đêm canh ba là rón rén thức dậy, đi vô bếp, thè chiếc
lưỡi dài 2 mét… nấu đồ ăn lào xào, lào xào… hahahahahaha….
Hiền kể xong thì phá lên cười nắc nẻ, Hà cũng cười,
áp sát vào Hiền hơn:
- Ba láp ba xàm, làm gì có chuyện hồn ma mà nấu ăn
được chứ, dù là dùng bộ phận gì trên cơ thể cũng không dùng được đâu.
Hiền “há” lên:
- Em nói cứ như là em biết chắc không bằng.
- Thì em “đoán”.
- Tào lao.
Hiền lại bật cười. Xoay người Hà lại phía mình.
Hai người bắt đầu áp vào nhau… Hiền có cảm giác hôm
nay Hà nồng nhiệt hơn, và anh có thể cảm nhận cô rõ hơn… cảm giác mụ mị cũng đến
chậm hơn…
* * *
Một buổi sáng uể oải lại đến với Hiền khi vừa tỉnh
giấc. Hiền tự hỏi đêm qua mình có… quá lao lực không… Sáng nay Hiền không có
nhiều câu hỏi về Hà sau một đêm mặn nồng như hôm trước nữa. Có điều, Hiền lại
có câu hỏi về mình. Trang phục trên người Hiền vẫn chỉnh tề… Và, Hiền không nhớ
được đêm qua… mình đã cởi đồ như thế nào… thậm chí không nhớ được… thật ra mình
có cởi đồ hay là không…
…..
Chương
VII:
Ngày
thứ 5…
Cả đám trố mắt nhìn khi thấy Hiền đi vào quán. Yên vị,
Hiền hất cằm:
- Nhìn gì dzữ dzậy mấy pa, mới mấy ngày hông gặp mấy
kung nhớ anh dzị đó hả.
Nói rồi, Hiền vờ ôm mặt Huy, lim dim mắt:
- Xương quá đi, Mzoahhh…
Hùng:
- Oẹ.ẹ….
Lam:
- Hốc hác quá.
Hiền cười:
- Phá wài.
Hùng tỏ vẻ nghiêm túc:
- Hốc hác thiệt đó.
Hiền đưa mắt nhìn Huy, Huy cũng gật đầu:
- Thiệt!
Hiền rụt vai:
- Giỡn dai nghen.
Hùng nhìn Hiền chăm chú hơn:
- Hông cái này tụi tao nói thiệt, không giỡn đâu,
sao có mấy ngày nhìn mày “xuống” vậy, có bệnh hoạn gì không.
- Có đâu.
- Mấy ngày nay mày có soi gương không?
- Bình thường, mỗi ngày.
Huy lại nhịp nhịp chân (thói quen cố hữu):
- Nghe nói em Nguyệt gì đó tới ở với kung rồi hả.
- Tới… chơi thôi à.
- Sao không dắt ra chơi với anh em, cho thằng Hùng
nó biết mặt luôn.
- Bận đi làm, 10h đêm mới rảnh.
- Thì 10h đêm đi ăn khuya, có sao đâu.
- Chưa chịu, nói là 3 ngày nữa, tính luôn hôm nay
thì 2 ngày nữa.
- Phức tạp hen.
- Ờ…
Lam chêm:
- Hèn gì, mấy ngày liền “lao động cật lực” để chạy
điểm trong thời gian thử thách của người đẹp, biểu sao không “tàn phai”.
Hiền cười lớn:
- Phá wài, liều lượng vừa phải, không tăng ca.
Cả đám bật cười khanh khách.
* * *
Để tay cho Hà gối đầu, Hiền cà rỡn:
- Em có thói quen “trang trí” lại cho “đối tác” mỗi
khi “sử dụng xong” à?
Hà bật cười giòn:
- Trang trí gì anh hai?
- Sáng nào dậy cũng thấy em mất tiêu. Ok… Em là vua
“quất ngựa truy phong” rồi, anh mê ngủ, anh chịu. Nhưng sáng nào dậy cũng thấy
quần áo trên người nguyên xi thì… có hơi khó chịu.
- Người gì kỳ, anh thích sáng thức dậy trần như nhộng
à?
- Ừ, thà vậy.
- Cảm lạnh.
- Xời, anh có phải con nít đâu.
- Thằng lớn không lạnh, “thằng nhỏ” lạnh thì sao?
Dứt câu, Hà lại bật cười giòn. Hiền cũng bật cười:
- Á à, em “lo thân” quá ha.
Cả hai đùa nhau, tiếng cười rộn rã trong đêm.
Hà chợt nhẹ giọng:
- Anh có yêu em không?
Hiền chợt trầm ngâm:
- Sao tự nhiên hỏi vậy?
- Thì… hỏi vậy thôi…
- Sao em vào làm chỗ KTV?
- Anh không thích nghe “hoàn cảnh” mà.
Hiền phì cười:
- Thì đừng “hoàn cảnh” là được.
- Nhà em ở quê, không quá nghèo.
- Um.m…
- Ba em mất sớm, còn mẹ, em và em trai đang học cấp
2.
- Um.m..
- Học xong 12, em đi học buôn bán.
- Sao không học tiếp?
- Chắc vì em thích buôn bán…
- Ờ…
- Mẹ trồng cây trái sau nhà, không đói, cũng đủ ăn đủ
mặc. Cũng đủ cho em trai đi học.
- Um.m…
- Nhưng em trai em ham học hơn em, hoài bão lớn hơn
em, thông minh hơn em.
- Um.m…
- Buôn bán khi được khi không, cũng có khi gặp chuyện
này chuyện kia.
- Um.m…
- …. Càng ngày… càng khó khăn lắm…
- Chị Như ý nói làm ở karaoke chỗ chỉ cũng không có
gì quá đáng, ăn mặc gợi cảm chút, nói chuyện vui vẻ chút, hát được được chút, để
người ta ôm ấp chút… cũng có sao đâu, miễn đừng “đi ngoài”, cũng ổn…
Hiền bâng quơ:
- Thế à…
- Em muốn mẹ em không chỉ “đủ ăn” cả đời như vậy. Mẹ
chưa từng dám mua xấp vải đẹp hay một món nữ trang… Mẹ em… đâu còn bao nhiêu
năm của cuộc đời nữa.
- …..
- Em từ nhỏ luôn thèm thuồng nhìn bạn bè xung quanh
có áo đẹp, có giày đẹp, có cặp đẹp… Thậm chí thèm có được một bộ truyện tranh mới
là của mình, không chỉ là mượn đọc rồi thôi. Thời nay, con nít chắc còn thèm
nhiều thứ hơn em hồi xưa…
- …
- Em của em, nó rất ngoan…
Hiền dịu dàng vuốt tóc cô:
- Ngủ đi em… Tử Hà…
….
Chương
VIII:
Ngày
thứ 6…
Hiền vào bàn, mỉm cười gật đầu chào người lạ trước
khi ngồi xuống. Đợi Hiền yên vị, Hùng giới thiệu:
- Bạn thân của mình, Thạch! Thạch chuyên nghiên cứu
về thế giới tâm linh, cũng là công việc luôn, nên đi suốt, lâu lâu gặp, rủ đi
nhậu với nhóm, anh em làm quen.
Cả nhóm cùng nâng ly.
Bỏ ly bia xuống, dường như Thạch nhìn Hiền kỹ hơn.
Chợt, Thạch đặt tay lên tay Hiền, giữ yên một lúc, rồi lấy tay ra, mỉm cười với
Hiền.
Hùng đùa:
- Chắc Thạch thấy trong đám có mình mày “âm khí” nặng
nhất đó, nên quan tâm đặc biệt.
Hiền phì cười, nói với Thạch:
- Tui từ năm 18 tuổi đã… bổ sung “âm khí” rồi bồ, tới
nay – thiếu là không được, khó chịu lắm.
Cả đám phá lên cười.
Huy nhịp nhịp chân:
- Dạo này âm khí của nó “thịnh” lắm, đêm nào cũng bổ
sung 7 tiếng mà. Người ta sạc pin 2 tiếng đầy rồi, nó 7 tiếng mới chịu.
Cả đám lại cười giòn.
Lam vờ đặt tay lên người Hiền:
- Thảo nào, có dấu hiệu “âm thịnh dương suy”, người
mát hẳn, mát lạnh.
Thạch lắc đầu, cười không dứt. Mọi người lại nâng
ly.
* * *
Hiền về nhà. Đã 22h30… Vẫn chưa thấy Hà.
Đi ra… đi vô…
Ngóng… rồi ngóng…
Hiền lên giường nằm, đưa hai tay gối đầu, tự ngẫm: “Cũng
có hẹn hò gì đâu mà đợi, là người ta tự tới – tự đi. Cuối cùng thật ra mình vẫn
là người bị động, chưa có chủ kiến gì.”
Tư lự… rồi lại trầm ngân: “Mình có yêu Hà không? Nhớ
Nguyệt, nghĩ đến Nguyệt… chắc cũng là mấy ngày đầu vì gặp lại gương mặt của
Nguyệt thôi. Nhưng… lấy gái… KTV… má mà biết… chắc… cạo đầu khô mình…”
Nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ xui nghĩ ngược, nghĩ đủ thứ,
Hiền thiếp đi.
…
Một cảm giác rờn rợn và lạnh lẽo chạy dọc sống lưng,
mơn man từ chân tóc đến tận gót chân… Đầu óc Hiền mê mải… cơ thể bị kích thích
nhịp nhàng… rồi trở nên gấp gáp hơn… ấm dần lên… Hiền cảm thấy khát, cổ trở nên
khô khốc, miệng Hiền mở ra, như cố tìm hớp một cái gì đó trong không khí… Tay
Hiền quơ quào, như ghì siết một cái gì đó… Khoái cảm cứ tăng lên, tăng lên… Lúc
cơ thể Hiền như không thể kiểm soát được nữa, Hiền mở bừng mắt:
- Á.á.á….!
Hiền giật bắn người, xoay mấy hướng, rồi lăn luôn xuống
giường. Hà nhổm dậy, cơ thể không vải vóc, tóc buông dài, mỉm cười cúi xuống
nhìn Hiền.
Hiền lắp bắp:
- Em… Em…
- Dĩ nhiên là em rồi, không lẽ còn có cô gái nào
khác có thể lên giường anh lúc anh đang ngủ, nửa đêm… tại nhà anh… hay sao…
- Sao em… vô nhà được?
- Hôm nay em về muộn, ghé qua thấy anh khép hờ cửa,
nên em đợi, hên có người về trễ, thế là em “quá giang” vào.
Hiền lồm cồm bò dậy, leo lên giường. Hà kéo Hiền nằm
xuống, gối đầu lên vai Hiền:
- Em lạnh, thấy anh ngủ say, thử chút coi anh có
“nóng” lên không, san sẻ tí…
Nói rồi, Hà cười rúc rích. Hiền thở dài đánh sượt
như vừa qua cơn chấn động:
- Ngày mai em dọn đến đây, ngay và luôn đi, em cứ
“xuất hiện” kiểu này, không chóng thì chày, chắc anh “thọ không nổi”, không chừng
không có cơ hội giã từ chiến hữu.
Hà cười phá lên, giòn tan:
- Khéo lo quá!
- Chứ còn gì, hên là anh không bị bệnh “tim thòng”,
không thì sao “qua nổi con trăng này” với em!
- Làm như em hù chết anh.
- Cũng sắp đó kung… em có “khiếu” mà. Lần sau, cứ
kêu cửa, anh ra, biết chưa!
- Hôm nay lo hôm nay, lo chi xa, biết còn có lần sau
không.
Hiền cốc đầu Hà:
- Tàm xàm!
Hà gõ gõ ngón tay lên ngực Hiền:
- Anh… cưới em không!
Hiền giật mình, trượt đầu khỏi gối…
Sửa lại gối, nằm lại đàng hoàng, Hiền nói mà không
nhìn Hà:
- Em đúng là được gậy đòi luôn Thánh Gióng.
- Nghĩa là không?
- Mới hôm qua em hỏi anh yêu em không… Nay hỏi cưới
em không…
- Không được sao?
- Từ gặp tới… thân – Hơn một tuần, tính luôn tới nay
– chưa được hai tuần… Mai em lên tra google thử kỷ lục thế giới từ gặp đến cưới
xem bao nhiêu ngày nhé! Nếu anh làm mà ghi được vô Guiness, hông chừng xui xui anh
“quất” luôn.
Hà ngước nhìn Hiền:
- Vậy về phía em thì sao?
- Hửm.m…
- Từ gặp đến quyết định vào nhà anh - khoảng một tuần…
thành người của anh – hơn một tuần… Em quyết định được, sao anh thì không?
Hiền thoáng trầm ngâm… rồi cũng đáp yếu ớt:
- Khác mà em!
- Khác… vì em làm ở KTV…
- Ý anh không phải vậy… làm tình và kết hôn, đâu có
giống nhau.
- “Nhất dạ phu thê bách dạ ân”… Em xem là đã kết hôn
với anh rồi…
- (Hiền nói thầm trong bụng: “Chết men!”)
- Anh là người đầu tiên của em mà…
- (Hiền lại nói thầm trong bụng: Lần nào anh cũng
như bị chích thuốc tê, không thấy, không biết. Em lại “dọn dẹp tàn dư” chu đáo
quá, em đi mất thì anh cũng “chỉnh chu”… anh thề, anh biết được cái gì… anh chết…)
Hà bâng quơ:
- Nếu một ngày, đột nhiên không gặp em nữa, anh có
buồn không?
- Em họ Tào hả? Tào lao.
Hà cười:
- Em họ Phan.
Hiền phì cười.
- Em không tìm anh nữa, thì anh tìm em, được chưa?
“Phan cô nương”!
- Nếu em ở xa… rất xa…
- Xa vừa đi bộ, xa nữa đi xe bò, xa nữa đi kinh khí
cầu…
Hà bật cười khanh khách:
- Tới khi anh gặp được em, chắc râu tóc bạc phơ rồi.
- Đẹp lão chứ sao!
- Không chịu, phải còn trẻ cơ.
- Em chê anh già “hết xí quách” hả, yên tâm đi, anh
“bền” lắm kung.
Cả hai bật cười giòn. Hà xoa cằm Hiền:
- Vậy để em suy nghĩ xem là muốn gặp anh khi còn trẻ
hay là khi già khú đế…
Hiền lắc đầu, siết nhẹ vai Hà:
- Ngủ đi cô – Nguyễn phu nhân!
Hà lại ngước lên:
- Em họ Phan!
Hiền phì cười:
- Biết rồi!
* * *
Chương
IX:
Ngày
thứ 7
Đi làm về, trên đường ghé qua điểm hẹn với 3HL,
không hiểu sao, Hiền tấp vào một tiệm nữ trang.
Chọn chiếc nhẫn bạch kim đính viên Thạch anh Tím, Hiền
chợt cười vu vơ.
…
Vào quán, Hiền mỉm cười khi trông thấy Thạch, trên
bàn, chỗ Hiền ly đã rót sẵn bia.
Đặt cặp xuống ghế, Hiền vừa ngồi vừa nhìn Hùng:
- Bữa nay rót sẵn bia cho tui luôn ta.
- Ờ, iu mà.
Cả đám phì cười. Lam nhìn Hiền lắc lắc đầu:
- Tiều tuỵ quá, hôm nay ngày cuối phải hông, có khi
nào mày “đi luôn” hông!
Huy nhịp nhịp chân, cười cười:
- Bữa nay uống nhìu chút đi, biết đâu mai hết được uống
nữa òi.
Thạch cười, cầm ly bia đưa tận tay Hiền:
- Vậy ủng hộ tâm ý của bạn Huy, tranh thủ hen.
Hiền cầm ly bia, vờ đa tạ một vòng:
- Đắc thọ, đắc thọ!
Đặt ly bia xuống, Hiền ngạc nhiên cúi xuống bàn tìm
cái gì đang quẩn dưới chân, nhấc chú chó mực xinh xắn ra khỏi gầm bàn, Hiền nói
với cả nhóm:
- Bữa nay quán có cún nè!
Hùng khoát tay:
- Chút đem dzìa đi.
Hiền nhìn Hùng:
- Phá wài.
- Thiệt, của tao á, giữ dùm mấy ngày đi.
- Đâu ra?
- Bà chị đi du lịch gởi, mà con gái tao bị dị ứng lông
chó, đem nhờ mày giữ dùm.
Hiền vừa chơi với chú cún vừa trả lời:
- Ờ… cũng được…
Thạch và Hùng nhìn nhau… cười ý nhị…
* * *
Hiền cố tình về trước 22h, vào nhà giấu chiếc nhẫn
dưới gối phía Hà vẫn hay nằm, xích chú chó mực ngay cửa ra vào, Hiền xoa đầu bé
cún:
- Mày đứng đây chờ chị về, kêu tao, nghen ku! Rồi
tao giới thiệu chị cho mày.
Hiền vào nhà, vừa dọn dẹp sơ xài vừa hát vu vơ,
trong đầu nhủ thầm: “Tối nay mình khoá cửa nhà bằng ổ khoá, cất chìa khoá
luôn…”, điện thoại reo, Hiền nhướng mài khi thấy số của Như Ý:
- Chào bà chị xinh đẹp!
- Dzữ hông, tưởng em quên từng biết chị Như Ý này rồi.
- Làm gì có, báo lá cải nào đưa tin xàm vậy ta!
Cả hai cùng cười. Như ý ngọt nhạt:
- Chị hỏi thiệt nha, có phải em bắt cóc Nguyệt của
chị về nhà em rồi không?
- Gì nữa đây…
- Từ hôm chị không liên lạc được với Hà đến nay, Hà
không quay lại chỗ chị, mà chị điện thoại hoài cũng không được. Chiều nay mẹ Hà
tới tìm chị.
- Mẹ Hà?
- Ừa, bà nói gần nửa tháng rồi không thấy Hà điện về
nhà, bà liên hệ với bạn hàng của Hà, người ta cho số chị.
- Rồi sao rồi chị?
- Sao trăng gì, chị có biết Hà ở đâu đâu, chị đoán
hông chừng em đang lo cho nó…
- Đâu có…
- Tới nay em không có gặp Hà?
- Um.m.. em có tình cờ gặp ở quán cafe. Được rồi, để
mai em đến quán Hà làm, nhắn với Hà liên lạc về gia đình.
- Ờ, vậy nha, mà nhớ bữa nào tới thăm chị đó.
- Rồi rồi… Nhớ mà!
* * *
Đã 23h, vẫn chưa thấy Hà, bỗng dưng Hiền nôn nóng
trong lòng. Chợt, chú cún nhỏ sủa vang inh ỏi, cứ giật dây như muốn lao ra
ngoài. Hiền nhìn ra, Hà đang đứng nhìn vào nhà, phía ngoài cổng rào. Hiền vội
vàng đi ra, nhưng không hiểu sao Hà hơi lùi lại, Hiền thoáng ngạc nhiên cũng ngừng
theo:
- Sao em không vô?
Giọng Hà như nhẹ hơn mọi ngày, làm Hiền phải tập
trung để lắng nghe.
- Em đang vội, chỉ đến chào anh thôi.
- Em đi đâu?
- Sáng mai có việc phải về quê, giờ em phải về nhà
chuẩn bị.
- Anh về với em.
- Thôi, em tự lo được.
- Anh về chuẩn bị với em, mai anh… về quê với em.
Mắt Hà ánh lên, cô nhoẻn cười:
- Anh muốn về quê với em sao?
- Ừ, anh muốn tặng mẹ ít quà tết, dắt ku em đi
shoping coi nó thích gì...
Dường như Hiền thấy mắt Hà nhoè đi…
- Cảm ơn anh!
- Cảm ơn gì, ngốc quá, vào nhà đi em!
- Em phải đi rồi…
Hiền bắt đầu bực, anh cao giọng hơn mọi ngày:
- Từ lúc gặp em trước cửa nhà anh đến giờ, em luôn
như vậy, luôn đặt anh vô thế bị động, tới hôm nay thôi, anh không chấp nhận vậy
nữa, em chờ anh 2 phút…
Vừa nói, Hiền vừa chạy nhanh vào nhà, đến giường, giở
gối lên, chụp hộp nhẫn và chạy ra…
Chú Cún vẫn sủa suốt từ khi Hà tới đã ngừng sủa…
Trước cổng rào vắng hoe, không một bóng người…
Hiền chạy đi, tìm hướng này… nhìn hướng kia… Chỉ nghe
tiếng bước chân Hiền cô quạnh giữa đường đêm... …
………….
Chương
X:
Một đêm mất ngủ sau đó mệt quá thiếp đi lúc trời ửng
sáng làm Hiền uể oải không dậy nổi.
Điện thoại reo:
- Chào chị!
Đầu giây bên kia, giọng Như Ý gấp gáp:
- Hiền ơi, lớn chuyện rồi… Chị thật tình không thể
ngờ được… tút… tút… tút…
Hiền nhíu mắt, bấm số gọi lại:
- (Thuê bao quí khách vừa gọi tạm thời không liên lạc
được…)
Hiền thở dài, quăng điện thoại qua một bên: “Chẳng
biết chuyện gì, nằm tí nữa, tính sau!”
* * *
Tiếng đập cửa, tiếng gọi dồn tổ hợp của Hùng, Huy,
Lam làm Hiền tỉnh giấc. Hiền quờ tìm mắt kính, không giấu được vẻ ngạc nhiên
khi ra mở cửa:
- Gì dzậy trời? Sao tự nhiên mấy ông tới đây?
Hùng:
- Coi lại máy coi bao nhiêu cuộc gọi nhỡ, tưởng có
chuyện gì.
Hiền phì cười khi Hùng, Huy, Lam đã bước nhanh vào
nhà, ngó dáo dác. Hiền gãi gãi đầu:
- Gì dzậy trời? gọi không được kéo tới đây luôn, dzụ
này mới à, hết hồn!
Huy tưng tửng:
- Chưa đâu kung, chuyện hết hồn còn ở phía sau!
Cả ba ngồi lên giường, Hiền đi đánh răng.
Sau khi đã tươm tất trở ra, tới ngồi cùng trên giường,
Lam đặt cái tablet lên tay Hiền:
- Coi báo đi!
Hiền tròn mắt nhìn Lam, lại phì cười, lắc đầu, đùa:
- Ông Hùng mới được lên trang nhất PlayBoy hở?
Hùng:
- Nhằm nhò gì, tin khác còn hót hơn.
Trong khi Hiền chuẩn bị xem coi tin gì, Huy lẩm nhẩm:
- Phát hiện thi thể tử nạn trong công trình mới khởi
công…
Hùng và Lam lần lượt tiếp lời:
- Vị trí sau lưng KTV…
- Kết quả điều tra và giám định cho thấy nạn nhân là
một cô gái tầm 26 tuổi… bị trượt chân rơi xuống từ tầng 5 một toà nhà gần đó,
sau cú tiếp xúc chấn động với hố nước nằm trong khu công trường sắp thi công dẫn
đến bất tỉnh, đã tử vong vì ngạt…
- Thời gian tử vong khoảng 10 ngày…
Tay Hiền run rẩy… chiếc Tablet rơi xuống đất… đập
vào mắt anh là ba chữ: “Phan Tử Hà”…
Lam chép miệng:
- Mười mấy chai của tui…
Cả bọn đưa mắt nhìn Hiền… Hiền như chết lặng… “Là
sao?... Là sao?...”
Không khí im lặng bao trùm cả gian phòng… một lát,
Hiền quay sang Hùng, giọng thất thần:
- Là sao?
Hùng chậm rãi:
- Tao cũng không biết… Lần Thạch gặp mày, về nói tao
là người mày âm khí nặng… hình như có “dong” bám theo… Biết mày không tin mấy
chuyện này, nhưng đúng là thấy mày cả tuần lễ xuống sắc quá, nên mới dấu mày, để
Thạch “chú” vào ly bia, cho mày uống, xong đưa tao con chó mực để mày đem về
nhà…
Cả nhóm im lặng… Hùng tiếp:
- Nhưng ngay cả Thạch thì cũng chỉ nghĩ mày bị
“dong” phá vậy thôi… ai mà ngờ được chuyện gì khác nữa…
Huy ngập ngừng:
- Vậy cái người ở với mày mỗi đêm… suốt tuần rồi… thật
ra… là ai…
Người Hiền bắt đầu run lên…
- Tao… cũng không biết…
Hiền lẩm bẩm:
- Suốt một tuần… chỉ chiếc đầm tím… đêm hôm đó…
- Suốt một tuần… quần áo tao luôn tươm tất trên người…
Hiền bất ngờ đi nhanh ra ngoài… Đến gõ cửa từng
phòng trong dãy trọ…
…
Quay lại, Hiền nói với mọi người mà như nói với
chính mình:
- Chưa từng có ai ở đây… gặp…”bạn của tao”…
* * *
Đêm - như bao đêm, bóng tối ru phố nhỏ vào thinh lặng…
Hiền đã trả chú cún lại cho Hùng.
Đúng 22h, Hiền thắp một ngọn nến trắng, đặt sát đầu
nằm, cạnh một bó Phù Dung tím, cửa phòng khép hờ.
Hiền mở nắp hộp nhẫn, đặt cạnh ngọn nến, thầm thì:
- Bởi… em chưa từng hỏi anh, Tử Hà!… Anh họ “Nguyễn”!...
Nói rồi, Hiền nằm xuống giường, kéo chăn đắp ngang
người...
Một cơn gió lạnh từ đâu chợt thốc vào phòng…
Ngọn nến run khẽ khàng… nhảy múa…
The
End…
20-21/01/2013
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét