Năm lớp 7, hai môn học tôi sợ nhất là môn Anh Văn và… Sinh Vật. Và một môn tôi… dở đều khác là môn… thể dục. Năm lớp 6 ở Cà Mau, môn Anh của tôi chỉ vừa đủ điểm để không… thi lại. Các bạn ở Fangrang thì khác, họ học Anh Văn rất giỏi. Các giờ học khác tôi tự tin bao nhiêu, thì đến giờ Anh Văn tôi lại… toát mồ hôi hột bấy nhiu. Tôi cảm thấy căng thẳng, nặng nề, khi cô đọc – các bạn nói – tôi không thể hiểu gì. Hai tháng đầu tiên của năm học, điểm trung bình môn Anh của tôi xếp thứ 3 trong lớp từ… dưới đếm lên. Một hôm, cô Anh Văn đến bên tôi nhẹ nhàng: - “Hình như P không thích cô hả? Cô dạy có khó hiểu lắm không! Sao em học đều tất cả các môn, chỉ riêng môn Anh điểm lại quá thấp”.
Tôi lí nhí: - Dạ không! Tại em học dở, cô cho em một tháng nữa!
Trong vòng một tháng sau đó, tôi dành tòan bộ thời gian để học môn Anh. Tôi sợ cảm giác phải cúi gầm mặt trong giờ Anh, vì nếu lỡ nhìn vào mắt giáo viên, có khi cô sẽ kêu tôi trả lời câu hỏi. Tôi sợ cảm giác không dám nhìn thẳng mặt bạn bè trong lớp khi họ thảo luận hay luyện vấn đáp... Tôi sợ cảm giác nhỏ lớp phó học tập chọn tôi là đối tượng thực hành bài tập, và tôi luôn phải hỏi: “Pardon!” đến vài lần, sau đó đợi cả lớp dịch thay – mới có thể trả lời… Để tiếp theo đó là những tràng cười trêu chọc… Tôi không thích cảm giác mình là người không thể tự tin… Các bạn ở Fangrang có một tính rất hay, là họ chơi thân với bạn, nể bạn khi bạn giỏi, chê bạn khi bạn dở, nhưng không xem thường bạn và luôn tốt với bạn.
Sau một tháng, cô Anh Văn đến đứng cạnh tôi, và cô nói: - “Cô tôn trọng những người dám hứa và giữ lời hứa! Cô tự hào về em!”
Và cô đưa cho tôi phiếu điểm trung bình tháng: 8,3. Cô tuyên dương tôi trước lớp, những tràng pháo tay dòn dã… Một cảm giác hạnh phúc lan tỏa trong tôi, lâng lâng… bay bỗng. Lớp phó học tập đứng dậy hỏi tôi một tràng, tôi tự tin đứng dậy trả lời không vấp váp… Nhỏ nhìn tôi cười, cô Anh nhìn tôi cười… Cuộc sống cứ như một nốt nhạc đột phá tuyệt vời đến kỳ diệu…
Về môn sinh vật, thời gian đầu học về thực vật, tôi cực kỳ hứng thú. Vì giáo viên và các bạn luôn chuẩn bị mẫu vật thật khi bước vào giờ học. Ví dụ học về cây đậu phộng, các bạn sẽ mang theo mỗi người một cây đậu nhổ ở vườn nhà, học về con nhện, một số bạn sẽ mang theo một con nhện to tổ chảng.v.v… Và năm đó, tôi nhớ chúng tôi có học về… con Đĩa… Chúa ơi! Tôi sợ nhất động vật bò sát, nhất là cái con này. Vừa vào đến lớp, thấy một tên quơ quơ cái bọc ni lông nhỏ có một con Đĩa đang uốn éo bên trong, tôi mém xỉu… Tôi quát lên: - Bạn này điên hả! Học về con này đem theo vật mẫu làm gì?
Hắn tỉnh bơ: - Con nào cũng vậy mà!
Suốt buổi học hôm đó, mắt tôi như một cái camera luôn dán chặt về phía hắn. Tôi sợ hắn sẽ lơ là để… sổng con quỉ ấy ra, và… ôi thôi, đủ thứ chuyện khủng khiếp nhất mà tôi có thể tưởng tượng được về…. vụ án con Đĩa nhảy múa trong đầu. Trái tim tôi phập phồng, thỉnh thỏang lại giật mình kéo ống quần lên xem có con gì bám lên không… Lạ một điều, các bạn nữ ở Fangrang không sợ Đĩa, và không sợ thêm một con khác cũng là nỗi ám ảnh không kém của tôi – con sâu.
Tôi không nhớ là vào tháng mấy của năm đó, tất cả cây trong trường của tôi rụng hết lá – chỉ còn trơ những cành khô. Thay vào đó, là lũ lượt những đàn sâu bám đầy khắp các thân cây từ gốc đến ngọn. Quả là một cảnh tượng hãi hùng nhất trong lịch sử cuộc đời tôi. Tôi gần như không dám đến trường. (Nhưng bắt buộc phải đi học). Khi đi học, tôi phải… che dù. Chưa bao giờ tôi thấy hạnh phúc như lúc ấy khi Fangrang có mùa cực kỳ ít gió. Và thời điểm này đang nằm trong mùa gió lặng. Vì chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua, một vài chú sâu từ xung quanh có thể… chu du lên người bạn là một điều hết sức… dĩ nhiên.
Trái ngược với tâm trạng của tôi, tụi con trai trong lớp lại hứng thú với một trò chơi hết sức điên rồ - hốt sâu vo thành nắm… cầm chơi, và hứng hứng có thể… chọi nhau. Tôi như phát điên khi đặt chân vào lớp. Ngồi trong lớp thì sợ… văng miểng. Ra ban công thì… sợ gió. Với một lý do đơn giản: “Vì tất cả mọi người đều không sợ sâu, nên chắc tôi… giả bộ”. Thế là một tên trong lớp… bắt một con sâu quăng về phía tôi. Tôi hỏang hồn né vội nhưng cũng kịp để con sâu ấy trễm trệ trên vai áo. Tôi khóc thét lên… hỏang lọan… kêu cứu không ngừng. Đến lúc này thì mọi người mới tin là tôi sợ thật. Đám con gái đến mang con sâu ra khỏi áo và dỗ dành tôi. Tụi con trai thì lẳng lặng gom mấy nắm sâu đi ra khỏi lớp… Chấm dứt một giấc mơ tồi tệ nhất trong thời gian chờ nhà trường giải quyết hết đám sâu.
Một môn học đáng ghét cản đường vào danh sách học sinh giỏi của tôi suốt năm học lớp 7 chính là môn… Thể Dục. Tôi chưa bao giờ được cao hơn 6.0 ở môn học này. Ấy là nhờ thầy Thể Dục thương tình nâng đỡ. Nếu không chắc tôi không được đến 5.0 để mà tiên tiến nói gì đến giỏi. Tôi không đạt về tất cả các bài thể dục. Chạy cũng chạy không nổi, ném tạ thì tạ không rơi trúng chân đã là một điều may mắn. Còn nhảy sào thì ôi thôi… Thầy cỗ vũ… cả lớp cỗ vũ… tôi bắt trớn từ xa thật xa… nhưng khi đến gần cây sào thì chỉ có… khom mình chui qua chứ chưa bao giờ dám nhảy. Tôi không hiểu mình nhát gan như thế từ khi nào. Quá khứ tazan một thời… truyền từ cây này sang cây khác ở độ cao hơn 5m của tôi dường như chẳng còn tồn tại nữa…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét