Anh! Là một người-dưng-đặc-biệt của nó từ năm đầu Đại Học, tính đến nay đã gần 6 năm. Một lần tình cờ gặp nhau qua yahoo messenger, mới nói 2 - 3 câu thì nó phải về nhà có việc. Anh xin số điện thoại, nói sau 20p sẽ điện thoại cho nó. Nó vốn không cho ai quen qua chat số điện thoại, nhưng không hiểu sao trước khi sign out nó lại gõ 10 con số vào cửa sổ chat của anh, tuy nhiên lúc đó nó nghĩ thóang qua rằng: "Kệ, chắc chẳng điện thoại cho mình đâu".Đúng 20p sau, về đến nhà chưa lâu thì điện thoại nó reo, đầu dây bên kia, một giọng nam trầm ấm cất lên: "Xin chào, mình là DanhLam_HuỳnhHồ". Nó khẽ mỉm cười...
Kể từ đó, anh và nó thường nhắn tin với nhau, và anh điện thoại cho nó mỗi ngày. Tuy chưa chat webcam hay gặp nhau lần nào, nhưng theo thời gian, một thứ tình cảm vô hình nào đó cứ lớn dần lên trong anh và nó. Tết, nó về quê ăn tết hơn nữa tháng, tháng đó bill điện thoại nhà nó vượt hơn 1 triệu, còn bill nhà anh vượt trên 2 triệu (^^ ý là chưa tính tiền card di động)...Thế là anh và nó quyết định qua tết, nó lên Sài Gòn sẽ gặp nhau để hạn chế tình hình.... lạm phát.
Anh và nó hẹn gặp nhau trước cổng trường nó sau giờ tan học, hôm đó nó mặc chiếc áo do chính nó thiết kế và đặt may, dựng xe trước cổng trường chờ anh. Qua giờ hẹn 15 phút, 30 phút, rồi 45 phút... Nó chưa bao giờ chờ ai quá 15 phút cả. Tự nhủ nếu 15 phút nữa anh không đến nó sẽ về. Và.. nó về thật... Đi được khỏang nửa đọan đường về nhà thì anh điện thoại: "My đâu rồi? Xin lỗi Lam tới trễ, hôm nay thầy bắt ở lại, về thì đường kẹt xe đông nghẹt, vừa mới tới trường My nè, mệt quá trời luôn". Tự nhiên nó không thấy giận anh mà lại phì cười. Nó nhẹ nhàng: "Thôi mình hẹn lại hôm khác vậy!"
Nó cho anh địa chỉ chỗ trọ, anh nói thứ 6 học thể dục xong sẽ ghé. Trưa hôm đó, đang nằm ngủ nó nghe giọng ai gọi ngoài hành lang: "My ơi!", nó mở cửa chạy ra, trước mặt nó là một tên con trai ốm ốm, cao cao, đang mỉm cười ngượng ngập. Nó mời anh vào phòng, hai đứa cứ cười cười nhìn nhau bối rối. Rồi nó hỏi vu vơ:
- Học thể dục xong mệt không?
- Mệt chứ, vừa học xong là chạy qua đây luôn.
- Nhà My dễ kiếm không?
- Cũng dễ, đi là tới luôn đó, không bị lạc.
- Đói bụng không?
- Cũng đói.
- My có nấu cơm, còn cơm kìa, ăn với cánh gà chiên nước mắm.
- Ừ, Lam ăn cơm...
Thật khó có thể hình dung hai con người xa lạ mới gặp nhau lần đầu mà câu chuyện lại diễn biến như thế. Nó bới cơm cho anh, anh ngồi ăn ngon lành. Sau này anh mới tiết lộ: "Không biết hồi đó My làm cánh gà chiên nước mắm kiểu gì hay thật, nó cứng ngắc, làm Lam nhai muốn... trẹo quai hàm luôn mà không dám lên tiếng, cố ăn cho hết, nhớ đời luôn"...^^.
... Ngày xưa, người chị họ rất thân của anh là người biết hết diễn biến câu chuyện của hai đứa từ lần chat đầu tiên, hai năm sau, đã thân quen, chị hỏi anh:
- Sau hồi đó tụi mày không gặp mặt sớm đi! Để nấu cháo điện thoại hơn hai tháng mới gặp, “làm chuyện tốn tiền” ghê.
Anh cười: - Nói thiệt, người ta thường nói con gái mà giọng nói dễ thương thường... xấu lắm. Em cũng là thằng con trai... mới lớn thui, cũng... mê cái đẹp và… tin dị đoan chứ bộ, nghe giọng "bả" dễ thương quá, nghĩ là: "Chắc nhỏ này xấu wắc rùi", định cho dze luôn, khỗ nỗi... nhớ cái giọng nói, nên... nhắm mắt điện thoại hòai, rồi… đâm ghiền cái giọng nói luôn mà không dám gặp, tới chừng... tốn tiền quá, định.. gặp cho xong.
Chị anh cười khanh khách: - Rồi xong thế nào?
Anh nheo mắt với nó: - Xem ra không nên tin vào những lời đồn...
Kể từ ngày gặp mặt nhau, tuy không hẹn, mà mỗi ngày anh đều qua chở nó đi học (dù gì cũng học cùng giờ mà), những hôm nó học thể dục ở nhà văn hóa Phú Thọ, anh đi theo, ngồi chơi gần chỗ lớp nó đợi, nhìn hiền đến lạ. Rồi anh dắt nó đi chơi Bowling, môn thể thao “quí sờ tộc” mà nó chỉ xem trên tivi. Lần đầu tiên chơi nên nó chơi dở ẹt, cứ quăng trái banh ra đường biên. Anh thì chơi cực đỉnh, luôn lập hattrick, mà dáng quăng banh cũng đẹp nữa ^^. Thời gian sau đó mỗi khi anh đi chơi Bowling với bạn nó thường đi theo.. xem là chính. Anh là người chơi hay nhất trong nhóm, luôn bị mấy người bạn bắt "chấp" mà vẫn thắng, làm nó thấy tự hào sao sao đó *_*...
Không những chơi Bowling giỏi, anh bơi cũng rất giỏi, bơi đủ các kiểu, mà kiểu nào bơi cũng đẹp, bên cạnh đó, anh còn là một tiền đạo luôn được các đội bóng của trường, của khu phố... săn đuổi và đặt nhiều kì vọng nhất. Những lúc lon ton theo anh đi cỗ vũ đá bóng, mỗi khi anh có một bàn thắng ngọan mục, hay nghe ai trong những nhóm người cỗ vũ bình luận về anh: "Số X bên đội Y chơi hay quá!" là nó thấy trái tim mình rộn rã hẳn, máu trong người như cũng nóng lên ^^... Nó thích những anh chàng biết chơi thể thao, thông minh, hài hước và giỏi anh văn. Hài hước thì khỏi phải nói, nó với anh là một cặp cực kì ăn ý. Anh nhạy bén, giỏi về IT, và một lần tình cờ, anh ngồi nghêu ngao hát một bản nhạc anh cho nó nghe với giọng hát rất hay... Ái chà, dường như anh đọc được những suy nghĩ trong đầu nó hay sao đó.. Bảo sao mà con bé vốn nổi tiếng là cứng đầu như nó lại không... đổ cơ chứ...
Nhóc! Là em trai yêu quí của nó, năm nay mới 11 tuổi. Nhóc gặp anh vài lần, những lần anh về quê với nó, và những lần nhóc đi du lịch với mẹ ghé ngang Sài Gòn. Năm nay, nhà nó định chuyển lên Sài Gòn sinh sống vì nó đã tốt nghiệp, đi làm hơn 2 năm mà chẳng chịu về quê. Mẹ nó không muốn xa con, với lại 3 đứa em của nó rồi ai cũng sẽ lên Sài Gòn học ĐH, thôi thì cả nhà chuyển lên sớm để ở bên nhau. Mẹ nó và nhóc đi trước, thuê mặt bằng mở quán cafê, xem tình hình, khi nào mua nhà ổn định cả nhà mới chuyển lên. Nhóc chuyển trường, vào học lớp 6 ở một ngôi trường mới, bạn bè mới... Nhóc là con trai mà nhát lắm, ngày đầu đi học nó dẫn nhóc lên tận lớp, gởi cho thầy, nhóc mới an tâm. Nó phải đi làm, nên không đưa nhóc đi học được. Một nhân viên ở quán lãnh nhiệm vụ mỗi ngày đưa rước nhóc đến trường. Những lúc nó rảnh rỗi ngồi chơi với nhóc, nhóc hay ôm lấy nó nũng nịu: "Em thích được chị hai đưa đi học thôi"... Nghe cứ thấy thương thương lạ.
Thời gian ở nhà, nhóc hay quẩn quanh bên nó, nhóc nịnh ghê lắm nhé, hôm nào nó diện đồ đẹp đi đâu đó, là nhóc lon ton xách áo khóac nè, túi xách nè, và không quên luôn miệng: "Chị hai em đẹp nhất trên đời", rồi cứ ôm hun nó mãi. Nó cũng thích ôm nhóc, hun nhóc nhiều nhiều. Đi đâu với anh cũng chở nhóc theo... Đôi khi, nó làm anh... ghen với nhóc.
Mỗi tối anh đều sang quán nó chơi, những khi nó nói chuyện vui vẻ với anh nhiều, quan tâm anh nhiều, thì nhóc lại... ghen với anh. Nhóc nói với anh: "Anh biết chị hai thương ai nhất không?", anh trả lời: "Thương anh Lam". Nhóc chu mỏ: "Thương em nhất". Thế nên đi xe nhóc không chịu ngồi trước mà luôn giành ngồi giữa, coi phim hay coi tivi cũng ngồi giữa, anh với nó vừa lên gác nói chuyện riêng chút xíu là 5 phút đã thấy nhóc xuất hiện. Đôi khi anh dỗi: "Sao My thương em quá vậy..."
Có lần, nhóc hồn nhiên kể, lâu lâu rảnh, trưa anh đi công việc của công ty xong hay ghé qua trường rước nhóc, dù không biết trước, vừa ra khỏi cổng trường anh chưa kịp thấy nhóc thì nhóc đã trông thấy anh, chạy ngay đến. Anh trêu nhóc: "Bộ tui có mùi sao đánh hơi giỏi vậy ta". Nhóc không vừa: "Anh tuổi con Heo, em tuổi con Trâu. Trâu hay nằm dưới bùn, hôi mùi đất, Heo mọi cũng đi ủi đất suốt ngày, nên ai cũng có mùi đất, dễ nhận ra nhau". Nhóc là vậy, anh hay nói nhóc còn nhỏ mà lý luận như... ông cụ non.
Một lần nọ, anh chở nhóc và nó đi mua gấu bông tặng nhóc, nhóc chọn một con gấu thật lớn, màu xanh lá cây, anh trêu: “Con trai mà chọn màu xanh lá cây”.
Nhóc nói với anh: “Vì chị hai thích màu xanh lá cây, mua về chị em chơi chung”.
Nhìn cả đống thú bông cách loại, nó thèm thuồng.. dù ở nhà anh đã mua cho nó khá nhiều. Nhóc níu tay nó: "Khi nào em lớn, em đi làm, tháng lương đầu tiên em sẽ mua cho chị hai con gấu bông bự nhất". Nó phì cười - hạnh phúc.
Anh trêu: "Thôi đừng có xạo. Lúc đó "ông" mua cho bạn gái chứ ở đó mà mua cho chị hai". Nhóc quả quyết: "Mua cho chị hai trước, không tặng bạn gái trước, thương chị hai nhất!"...
Sắp đến ngày sinh nhật nhóc, nó bận đi làm và không được nghỉ phép, công việc của anh khá thoải mái nên anh nghĩ hẳn hai ngày, bận bịu chở nhóc đi mua thiệp, lên list món ăn, lớp đi mua, lớp nhờ má mi của anh nấu ở nhà, rồi mang qua quán (nhà anh ở Q6 còn quán nó ở Bình Thạnh), chuẩn bị mọi thứ; đến ngày sinh nhật thì tiếp khách cho nhóc, chạy bàn cho nhóc, lăng xăng vác cái máy ảnh to đùng mượn của một anh nhiếp ảnh gia nào đó chụp hình lách tách (vì anh nói máy đó chụp đẹp hơn máy kỹ thuật số). Những người bạn mới của nhóc ai cũng thật vui và khen món ăn ngon, nhóc cũng thật vui, ăn no căng bụng, sai anh chạy tới chạy lui hết lấy cái này đến lấy cái kia…
Xong buổi sinh nhật, nhóc mới nhớ hình như cả ngày anh chưa ăn gì...
...Trung thu, nhóc kêu anh và nó chở đi mua lồng đèn, nhóc leo lên ngồi trước, kéo hai tay nó lên kêu: "Chị hai chòang tay lên ôm em".^^... Về nhà, nhóc nắm tay anh đặt vô tay nó, nói như ra lệnh: "Cho anh... nắm tay chị hai em đó, rùi chở chị hai em đi chơi trung thu đi. Để nhìn em ôm hun chị hai em hoài em biết anh ganh tị mà"...
Anh lắc đầu, mỉm cười rạng rỡ...
-//-
2007
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét