Thứ Sáu, 22 tháng 2, 2013

Tự truyện: Cỏ Hát (Phần XXIX)

TLP’s Story (Phần XXIX)

Sang năm 11, tôi và Linh kết nạp thêm 1 người bạn thân mới là Lan Dung. Cho đến bây giờ (2008), 3 chúng tôi vẫn là bạn rất thân. Chỉ khác là khi tôi và Linh vẫn còn phòng không gối chiếc, thì Dung đã có một mái gia đình hạnh phúc bên anh chồng hóm hỉnh và cậu con trai 3 tuổi thông minh, đáng yêu, ngoan ngoãn.Suốt năm 11, gần như ngày nào đi học về tôi, Linh và Dung cũng đều đi ăn Bún nước lèo (một món ăn đơn giản rất riêng của miền Tây) rồi mới về nhà. Quán bún chỉ là một quầy hàng dưới một góc xoài ven đường, có dăm chiếc bàn nho nhỏ, vài chiếc ghế con con, giá 2000/tô nhưng rất ngon. Chúng tôi thường gọi đây là “Quán bún cây xoài”. Ba đứa tôi lúc nào cũng ăn một lúc… 2 tô, nhìn ba đứa mặc áo dài mà chiều nào cũng ăn rất ư là… khí thế, trêu đùa nhau nhí nhố, chị bán hàng cứ khúc khích cười. Hôm nào 3 đứa không ghé ăn, hôm sau chị bán hàng lại bảo: “Ba đứa hết tiền thì cứ ghé ăn, khi nào có tiền gởi chị, không sao hết”. Dù được mở lời như thế, nhưng chúng tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ đến ăn lúc chẳng có tiền. Ai ngờ, có một lần tôi và Dung phải dở khóc dở cười ngậm ngùi… ghi sổ ^^.

Thường, khi đi ăn người trả tiền nhiều nhất là Dung và Linh. Tôi chỉ có tiền khi nào lãnh tiền nhuận bút (thường là vào cuối mỗi tháng). Còn bình thường Linh và Dung cũng hiểu hoàn cảnh của tôi. Mỗi ngày tan học, trước khi đi ăn chúng tôi sẽ bàn nhau trước xem một đứa có bao nhiêu tiền. Hôm đó, cả tôi và Dung đều không có xu nào, Linh hí hửng: “Hôm nay tao dư sức trả cho 1 đứa 3 tô”. Thế là cả nhóm lục tục kéo nhau đi.

Vừa ngồi xì xụp húp đến… tô thứ 3 (Vì 3 đứa nhất trí hôm nay… vượt chỉ tiêu, sẽ ăn 3 tô xem có hết không), tôi và Dung vừa chọc Linh về việc có một anh chàng lớp tại chức buổi tối ngồi chổ Linh cứ… gởi thư học bàn muốn làm quen. Những lá thư hộc bàn không có gì xa lạ với chúng tôi, chúng tôi vẫn thường nhận được nhiều thư từ các anh chàng học tại chức buổi tối. Có điều biết tính Linh hay mắc cỡ, nên tôi và Dung cố tình phối hợp trêu cho nhỏ mắc cỡ chơi. Không ngờ, nhỏ… e thẹn nhiều hơn dự đoán, kết quả là ăn chưa được nửa tô… thứ ba, nhỏ… đứng phắt dậy, leo lên xe… vọt thẳng. Tôi và Dung ngớ người, không kịp phản ứng, nhìn nhau mà đứng hình như tivi gặp… lỗi kỹ thuật không bắt sóng. Hai đứa không nói với nhau lời nào, cứ ăn một đũa lại ngước lên nhìn nhau cười hì hì, ăn hết tô vẫn chỉ biết nhìn nhau cười. Cười mỏi miệng, Dung gãi đầu xoay sang chị bán hàng:

- Chị thông cảm cho tụi em… ghi sổ, hôm nay Linh giữ tiền mà tụi em chọc nó, nó giận bỏ về rồi, mai tụi em ghé trả nha chị.

Chị bán hàng cười xoà dễ dãi: - Chuyện nhỏ mà, để đó đi khi nào ghé gởi chị không sao hết.

Hai đứa tôi lại nhìn nhau… cười. Trên đường đạp xe về, nghĩ tới tình huống vừa qua, tôi không thấy giận Linh, mà cứ thấy buồn cười không chịu được.

Hôm sau, tôi và Dung đi học thật sớm, hai đứa đứng khoanh tay hai bên trước cửa vào lớp ra vẻ… hình sự lắm. Đợi… mỏi chân, cũng thấy nàng Linh ta rón rén từ xa, chân bước rụt rè mà miệng cười toe ra chiều ngây thơ… vô số tội, vừa đi mắt vừa nhìn không chớp lên cửa lớp. Đến hành lang lớp học, 3 đôi mắt giao nhau, 3 cái miệng cười… kiểu cách, với 2 suy nghĩ giống nhau cùng hướng về một suy nghĩ khác…

Linh… dịu dàng, tay chân bẻ nhau loạn xị, bẽn lẽn:

- Bạn Dung và bạn P ơi, số là hôm qua bạn Linh lỡ quên mất nhiệm vụ của mình…

Nhìn bộ dạng của Linh, tôi và Dung không nhịn được, phì cười ngặt nghẽo, Thoắt cái, Linh tươi như sáo, mắt sáng rỡ:

- Ê, tụi bây không giận tao hả?

Dung gục gặc:

- Mày giỏi, “nhất tiễn hạ song điêu”, chơi một vố 2 đứa tao đứng hình luôn.

Linh bật cười giòn khoái chí. Dung vờ răn đe:

- Hôm nay làm tiếp 3 tô nha mày, ăn không hết là tao xử mày luôn một thể.

Linh vẫn cười không ngớt, vừa đi vào lớp vừa hỏi một cách rất ư hồ hởi:

- Ê, mà hôm qua cuối cùng sao hai đứa bây về nhà được?
…..

Thời gian trôi qua, cái tuổi trên 10 dưới 18 suy nghĩ giản đơn, đã thắt chiếc nơ hồng niêm phong chiếc hộp kí ức về một năm lạc đến miền gió cát của tôi. Để rồi một ngày kia, tôi vô cùng ngạc nhiên khi lớp trưởng mang từ văn phòng về một lá thư nói là gởi cho tôi. Cầm phong thư trên tay, tôi không tin vào mắt mình khi nhìn vào dòng tên người gởi: Bùi Thái Sơn – Fangrang – Ninh Thuận…

Từng ấy năm, cũng không là quá nhiều, nhưng con số 4 năm với một đứa trẻ giai đoạn từ lớp 7 đến lớp 11 cũng không phải nhỏ. Khoảng thời gian đủ để một đứa trẻ thôi không nghĩ về một đứa trẻ, khi chúng ở quá xa nhau, không một dòng tin tức. Như tôi đã không còn nghĩ về sơn, mà chỉ nhớ về một kỷ niệm đẹp. Vậy mà Sơn vẫn luôn nghĩ đến tôi. Từng dòng chữ trong thư khiến tôi không kềm được nước mắt, những kỷ niệm cứ liên tục ùa về. Có đôi chỗ trên thư bị nhoà đi… Sơn đã thế nào khi viết nên những dòng chữ ấy... Chắc cũng không khác tôi lúc này.

Trong thư, Sơn nói rằng suốt 4 năm Sơn không từ bỏ một cơ hội nào để tìm tin tức về tôi. Tôi đã không nghĩ đến điều này, tôi đã không nghĩ như Sơn, tôi biết Sơn học ở đâu… nhưng sau khi về đến Cà Mau lại không viết một dòng thư từ biệt. Sơn không trách tôi một lời nào, chỉ nhẹ nhàng hỏi thăm tôi mọi thứ, hỏi tôi vì sao đột ngột rời trường mà không nói trước với ai. Sơn kể tôi nghe Sơn đã hụt hẫng thế nào khi vào năm học mới chẳng thấy tôi. Hỏi thầy cô thì thầy cô bảo tôi đã chuyển trường mà không biết đi đâu. Đến nhà hỏi dì tôi thì dì chỉ nói tôi không còn ở đó, ngoài ra cũng chẳng nói gì. Suốt 4 năm, mỗi chiều Sơn đều chạy ngang nhà dì với hi vọng sẽ trông thấy tôi dù chỉ một lần… Cuối thư, Sơn không quên khẳng định rằng tình cảm Sơn dành cho tôi từ năm lớp 7 là chân thật và chính chắn. Ngày xưa, còn quá bé để nói một tiếng yêu, nhưng bây giờ, Sơn muốn nói rằng Sơn đã yêu tôi và luôn vẫn yêu tôi…

Tâm trạng tôi rối bời, tôi thật sự rất vui mừng khi nhận được thư Sơn, nhưng còn vấn đề tình cảm… Tôi chưa biết thế nào thì được gọi là yêu. Tôi mến Sơn, mến Phú, và mến Hải, nhiều hơn những người bạn khác giới khác, bằng ba sự cảm mến hoàn toàn không giống nhau. Tôi viết thư trả lời với rất nhiều cảm xúc sau thời gian đằng đẵng chia xa, kể về mọi thứ của tôi và hỏi về mọi thứ nơi miền đất một thời chung bước. Cuối thư, tôi nói rằng luôn nhớ về Sơn như một người bạn thân thiết nhất, và tôi nghĩ rằng có thể Sơn ngộ nhận giữa tình yêu - tình bạn, và chúng tôi chưa đủ lớn để nhận ra điều đó…

Nước mắt Sơn hoen khắp lá thư hồi âm sau đó…

Sơn nói rằng không biết có phải vì quá nhớ tôi, mà có lần Sơn thoáng thấy dáng tôi dạo trên bờ biển và trước cổng trường, nhưng xa quá không kịp đuổi theo…

…Giữa năm 11, trước khi nhận được thư Sơn, trong một tour du lịch Huế do dì tôi tài trợ, tôi có ghé qua fangrang 2 ngày. Tôi muốn tìm lại bạn bè… Tôi muốn tìm Sơn… Nhưng tôi không biết nhà Sơn. Tôi chỉ biết nhà Hồng Trâm và cô chủ nhiệm nhưng không hiểu sao tôi đi tìm cả một ngày vẫn không tìm đúng được nhà nào. Ngày thứ 2, tôi đến thăm trường cũ, tôi nhớ Sơn từng nói nhà Sơn ở gần bãi biển ngày xưa lớp thường cùng đi dạo. Chiều hôm đó, tôi đã đi bộ cả buổi chiều quẩn quanh bãi biển với hi vọng Sơn đi tắm biển và gặp được tôi… Thế mà…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét