Thứ Sáu, 22 tháng 2, 2013

[Truyện dài] Người dưng (Phần I)


Chương I

“Đêm mơ trăng vỡ làm đôi mảnh
Một mảnh người dưng, một mảnh ta
Kẻ đứng bên lề đâu dám mộng
Riêng mình trách phận một mình thôi…


Em muốn trách anh đôi mình không duyên không phận, thì gặp gỡ làm chi cho vươn bận… trong lòng.
Anh với người ta đã yên mộng tơ hồng.
Biển lớn mênh mông bao tuyến đường xuôi ngược, bến tạm ven gềnh có đáng là chi.
Lữ khách bước phong trần chợt đến rồi cũng chợt đi, nào hò hẹn gì nhau mà đợi mà chờ
Để chén rượu buồn dõi mắt về đâu, những lúc một mình hờn ghen thương nhớ.ớ.ớ…”

Hát đến đây, một giọt nước khẽ khàng lăn xuống từ khoé mắt, chạm mằn mặn trên vành môi Thảo… cô dừng lại, nâng ly rượu và uống cạn, quyết định không hát nữa, cô sợ nếu hát tiếp… cô sẽ không dằn lòng được.

Bàn nhậu chợt tĩnh lặng lạ thường, mọi ánh mắt đều nhìn xuống… mỗi người như nghe được nhịp thở đang cố tình kiềm nén lại của nhau.

Họ là một nhóm bạn thân.

Bàn có 6 người, chỉ có Thảo còn độc thân.

Có lẽ mỗi người ai cũng có những phút đi hoang riêng tư nào đó. Lời hát của cô, tâm trạng của cô… chạm vào đâu đó trong trái tim chưa ngừng đập của mọi người. Nhất là… chạm vào anh…

Ai cũng biết anh và cô có cảm tình với nhau… và hơn thế nữa…

Anh là người k-h-ô-n-g-đ-ộ-c-t-h-â-n…

Cô biết…

Từ khi là bạn, cô chưa bao giờ có ý định sẽ có cảm tình với anh.

Trước khi là bạn, cô chưa bao giờ có ý định sẽ có cảm tình với bất kỳ người đàn ông nào k-h-ô-n-g-đ-ộ-c-t-h-â-n.

Nhưng… cuộc sống, có mấy ý định trở thành hiện thực, và có bao nhiêu hiện thực vốn không xuất phát từ một ý định nào…

Cô cũng chỉ là một người bình thường…

Và anh… cũng là một người đang thở cùng cuộc sống mà thôi.

Mai là valentine…

Nếu anh là một người độc thân, cô và anh quen nhau, có lẽ cô sẽ không chú ý lắm đến ngày này.

Dường như con người luôn khó chịu như vậy.

Dường như phụ nữ luôn ghen tuông như vậy…

Dù khi bắt đầu, cô đã xác định, mình là người thứ ba. Cô và anh sẽ không có một happy end. Chỉ đi rong cùng cảm xúc một tí, dễ dãi với mình một tí, chiều chuộng trái tim mình một tí… thế thôi…

Cô dĩ nhiên không ghen với s-ự-t-h-ậ-t-h-i-ể-n-n-h-i-ê-n của anh, và anh không ghen với những đ-ố-i-t-ư-ợ-n-g-t-i-ề-m-n-ă-n-g của cô, hay thậm chí là một anh chàng bạn trai nào đó.

Vậy mà giờ cô… sắp ghen…

Sắp ghen khi những ngày quan trọng, anh chỉ có thể gặp cô trước-hoặc-sau-một-ngày…

Sắp ghen với những thứ cũ rích được mang tên không-thể và có-thể…

Anh cắt ngang dòng tâm trạng đang trôi ngườn ngược của cô:
- Em đừng uống nữa.

Cô cười, nụ cười có lẽ đọc sao cũng không thấy được là cô vui:
- Em rảnh mà!

Giọng anh dường nhẹ hơn:
- Em về đường xa!

Cô mai mỉa chính mình:
- Có ai chờ đâu mà ngại.
- Nhưng anh không thể đưa em về… đường xa…

Cô lại cười… nhìn anh bâng quơ… lại uống…
- Có ai lo đâu mà ngại.

Không biết tâm trạng cô dần trở nên vô thức hay rượu đã dần nhạt nhẽo, sao mà dễ uống.

Cô vốn không thích rượu…

Cô sợ cái men cay nồng ấy… Có lúc trở nên đắng lắm…

Rượu đa vị… cứ tuỳ thời điểm mà xúc tác…

Anh đứng nhìn cô lao xe đi…

Ừ… thì anh cũng chỉ làm được thế thôi…

Gió thổi mạnh… không biết vì gió hay vì tốc độ xe của cô. Cô lại cười với mình… và cô hát… cô chợt nghĩ: “Nếu người say lao xe đi trong đêm không phải là cô, mà là vợ anh… dĩ nhiên là anh sẽ lo lắng chạy theo, lo lắng đưa về… nhưng có lẽ lý do không phải vì đó là vợ anh, anh có quyền như thế, mà lý do vì anh lo cho người ấy, lo người ta không bình an…”…

Đường dài như dài hơn…

Cô lẩm bẩm: “Nếu nay em chết… anh có buồn không…”…

Nếu là vợ anh! Anh chắc chắc không đặt người đó vào tình huống nguy hiểm, vì anh không bao giờ để anh phải nuối tiếc. Nhưng là cô thì sao? Nếu như trên con đường xa tắp này… giữa màn đêm mờ mịt… trong hơi men ngất ngưỡng… nếu như anh sẽ không còn gặp lại cô lần nữa…

Tiếng gió xé vật vờ theo làn tóc…

Cô lại cười với chính mình: “Dù sao… mình cũng chỉ là người dưng… chỉ là người dưng…”

* * *
Chương II

Thảo uể oải mở mắt, nhìn đồng hồ - hơn 14h, hôm nay cô dậy muộn hơn bình thường.

Ngồi dậy, cô thoáng ngạc nhiên, cảm giác người mình nhẹ hẫng, có lẽ sự lâng lâng của cơn say vẫn còn. Cô đi vào nhà tắm, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Không lẽ mình say lâu vậy, người cứ bềnh bồng như mây như gió”.

Mở vòi nước, Thảo đưa tay vặn mấy lần, “quái thật!”, dường như cô không thể chạm vào chiếc khoá vòi, sao thế nhỉ? Thảo thấy tay mình cứ hươ hươ quanh chiếc vòi, cô lại lẩm bẩm: “Hình như mình hết say rồi mà, cũng đâu có hoa mắt?”, bực bội, cô vừa làm vừa nói thành tiếng: “Mở nước ra, mở nước ra!”…

Cuối cùng chiếc khoá vòi cũng di chuyển, nước từ vòi sen xoà xuống ngay người Thảo. Ơ! Sao cô lại không ướt?

Ngớ ngẩn một lúc, Thảo trở lại phòng, nằm xuống giường: “Ngủ một lúc nữa xem sao”…

Gió… gió từ đâu mát lạnh quanh người. Có tiếng lá khua xào xạc… dường như thân váy cô đang lay khẽ theo từng làn gió… Nhưng phòng cô gió không thể vào, cô không mở cửa, và cô đang mặc bộ đồ jean từ tối qua, cô chưa thay đầm ngủ…

Dường như Thảo vừa cảm nhận vừa tự nói với mình từ trong giấc ngủ, cô cảm thấy mệt mỏi, mắt cô cứ cố nhíu lại không thể mở ra… cô muốn ngủ tiếp, nhưng cũng muốn thức dậy… đấu tranh một lúc, cô mở bừng mắt: “Trần nhà đâu? Không phải trần nhà… là một tán cây… bên trái là cây… bên phải là cây…”, mụ mị thêm một lúc, Thảo ngổi bật dậy “Há!”… cô đang nằm trên một nhánh cây cách mặt đất khá cao… Chuyện gì vậy? Không lẽ mình đang mơ?

Đây là công viên…

Thảo nhìn lại mình, cô đang mặc một bộ áo khoác ngủ màu trắng, tóc xoã dài. Cô vốn không có áo khoác ngủ màu trắng, và trước khi đi ngủ, cô chưa xoã tóc ra. Đích thị là mình đang mơ…

Chợt Thảo giật mình, có một tên con trai xuất hiện trên nhành cây cạnh cô tự lúc nào với bộ dạng kỳ quái như trong truyện tranh: cũng bộ áo khoác ngủ màu trắng, tóc xoã dài. Hắn đang mỉm cười chăm chú nhìn cô như thể “ngắm” một sinh vật lạ, còn buông một câu: “Ma nữ đúng là xinh đẹp”.

Thảo đổi thế ngồi, đong đưa hai chân xuống, nói với tên lạ mặt:
- Hoàng đế Ai Cập hả trời?

Tên con trai nhe răng cười.

Thảo nghiêng đầu:
- Đúng là tui từng mơ sẽ gặp một bạch mã hoàng đế, nhưng không phải trong bộ dạng như vầy, đàn ông con trai gì tóc dài thoòng dzậy? Lại còn mặc áo ngủ, chẳng oai phong lịch lãm gì.

- Tui đâu phải hoàng đế, cũng không cưỡi bạch mã.
- Sao “tạo hình” kỳ cục dzậy?
- Thì mặc áo trắng cho nó “ra ma”. Với lại lâu rồi tui chưa gặp linh hồn trôi dạt nào làm thợ hớt tóc hết nên tóc mới dài.

Thảo tròn mắt:
- Vậy ra là ma đấy à?
- Ờ!

Thảo chu môi tỏ vẻ hụt hẫng:
- Tui chưa từng mơ gặp một con ma bao giờ.

Tên con trai nháy mắt:
- Ma thì gặp ma thôi chứ đòi gặp ai nữa.
- Ma cỏ gì?
- Thì cô - ma nữ đang ngồi trước mặt tui, nhờ tui “tạo hình” mới được đẹp vậy.

Thảo liếc tên con trai:
- Anh tạo hình cho tui thành ma nữ?

Tên con trai vờ buông cái nhìn mơ màng:
- Một bộ áo choàng dài đơn giản màu trắng, tóc xoã tung bay, nằm ngủ trên một nhành cây giữa một khu vườn lộng gió, tuyệt đẹp! Tôi chưa thấy ma nữ thật sự bao giờ, chờ mãi mới có được cô để ngắm.

Thảo lại liếc tên “ma nam”:
- Tào lao! Ai mượn anh! Tui thích làm nữ hoàng, ai thích làm ma mà tạo với hình.

Tên “ma nam” so vai:
- Tui đâu quyết định được.

Thảo ngã người nằm xuống:
- Không thèm nhảm với anh, tui thức dậy đây.

Tên ma nam nhướng mài:
- Thức gì?
- Thì thức, không thèm mơ nữa.
- Mơ gì?
- Thì tui đang gặp anh trong mơ!
- Mơ đâu! Cô có phải con người đâu mà mơ!

Thảo liếc tên ma nam:
- Không con người chứ con gì?

Tên ma nam lại so vai:
- Con ma!

Thảo nguýt tên ma nam một cái, không thèm nói nữa. Hắn chợt à lên:
- Tui hiểu rồi, thì ra cô chưa biết là cô đã chết.

Thảo đưa mắt về phía hắn:
- Chết!
- Ừ, tối qua, cô chết rồi.

Thảo đưa hai tay gối đầu:
- Đừng tào lao nữa.

Tên ma nam chợt nhảy sang ngồi phía dưới chân Thảo:
- Hôm qua là kỷ niệm 3 năm ngày chết của tui, tui dạo về chỗ cũ, tình cờ gặp cô, nên dắt cô đi chơi.
- Chỗ cũ nào?
- Thì đoạn dưới chân cầu Thủ Thiêm đó, cô lên dốc xuống dốc mà chạy gần 100km/h, bay một cái vèo, y như tui hồi xưa, “đi” nhanh luôn.

Thảo hơi nhỏm người ngồi dậy, cảm thấy khó hiểu. Tên “ma nam” tiếp:
- Nhưng cô chưa tới số, nên tui chỉ rủ linh hồn cô đi chơi chút cho đỡ buồn thôi, nếu cô muốn hồi dương, trước khi cô bị đem chôn, cứ nhập hồn vào xác, cô vẫn sống lại được.

Thảo ngồi hẳn dậy, nhìn thẳng vào tên ma nam:
- Giấc mơ này hình như cảm giác hơi bị “thật” rồi…

Hắn cũng nhìn thẳng vào cô:
- Cô không mơ! Cô chết rồi! Xác cô đã được đem về quê. Nhà cô đang làm tang lễ cho cô. Cô nhìn ra đường đi, bây giờ mới 22h, đây là công viên 30/4.

Thảo nhìn ra, đây đúng là công viên 30/4 gần Diamon plaza… Mọi người vẫn nhộn nhịp dưới đường… Cô không biết nên suy nghĩ về giấc mơ này như thế nào, cô chết rồi thật sao?

Xoay sang gã:
- Không phải mơ thật sao?

Gã nhìn cô hiền từ:
- Tập trung, nghĩ về nhà cô đi! Nhà ở SG!

Thảo làm theo lời hắn. Thoắt cái, Thảo đã ngồi trên giường trong phòng mình. Gã ma nam cũng đến theo, ngồi bên cạnh.

Thảo vẫn chưa hết ngỡ ngàng:
- Vậy là sao?

Gã ma nam tỏ vẻ thông cảm:
- Theo tui.

Thảo bước xuống giường, gã nắm tay cô, cô thấy gã dắt cô đi xuyên qua cửa phòng, xuyên qua phòng khách, xuyên qua cửa sắt, bước ra vỉa hè… Mấy tên hàng xóm đang ngồi nhậu ở vỉa hè nhà bên cạnh, phố vẫn nhộn nhịp người qua lại…

Di động để trong phòng cô đang reo…

* * *
Chương III

Tên ma nam ngoan ngoãn ngồi cạnh Thảo đang bất động trong phòng như chia sẻ, thi thoảng len lén nhìn khuôn mặt vẫn còn thẫn thờ của cô. Cô không biết đây có phải là sự thật không, nếu là một giấc mơ, thì giấc mơ này quá thật, quá dài… sao cô không thức dậy được… cô bắt đầu nghĩ đến, vì sao sáng nay cô không chạm được vào khoá vòi nước, vì sao nước xoà xuống người mà cô không ướt… Chết rồi! Cô chết rồi thật sao? Đột ngột như vậy. Có bao nhiêu bạn bè, người thân, lâu rồi cô không liên lạc hoặc không gặp, làm sao cô biết được là cô sắp chết chứ!

Anh! Anh đã biết chưa?

Cô với tay lấy điện thoại…

Tên ma nam cầm lên trước mặt cô, giọng hơi rụt rè: “Nếu cô không muốn hồi dương thì từ từ tui dạy cô”.
Thảo im lặng, nhìn vào màn hình. Một cuộc gọi nhỡ từ bạn, và chỉ… có một tin nhắn của anh.

Tin nhắn ngắn gọn: “Tối qua em về nhà bình an chứ!”

Cô nhoẻn cười, cảm thấy chút gì hơi chua chát. Trước đây, sao cô không cảm thấy điều này? Thậm chí trước đây dạng tin nhắn thế này còn làm cô vui vì được quan tâm. Do trước đây cô luôn bình an, cô còn sống… Cách nhau giữa sống và chết, thì ra cái nhìn về một vấn đề nào đó cũng trở nên khác hẳn…

Một ngày một đêm, anh không hề điện thoại cho cô dù cô không trả lời tin nhắn. “Em về nhà bình an chứ?”, câu hỏi mà cứ như câu trả lời là “ờ, cô bình an”, mặc định là cô lúc nào cũng bình an… giống như anh nhắn tin chỉ để “cho có”, bổn phận ư? Anh thì có bổn phận gì với cô. Trách nhiệm ư? Anh đâu quan trọng cô trả lời hay không. Giống như một sự xã giao nhỉ? Hay lịch sự? Vì thật ra, anh đâu có lo lắng. Anh còn bận tận hưởng ngày valentine cùng vợ. Nếu lo lắng, ít ra cô cũng có vài cuộc gọi nhỡ.

“Người ta đã có đôi rồi, chiếu chăn đâu ấm bằng người tình chung”… Cô – tính ra cũng như một chiếc chăn mà thôi, Một chiếc chăn đẹp và ấm, được yêu thích, người ta thường xuyên giặt giũ, cũng quan tâm gìn giữ, nhưng lỡ mất đi thì sao? Không có chiếc này, thay chiếc khác, quan trọng gì đâu.

Tên ma nam nhắc nhở:
- Cô còn trẻ, cô hồi dương đi, hai ngày nữa nhà cô sẽ chôn cô đó, chôn rồi thì không hồi dương được nữa đâu.

Thảo khẽ cười:
- Thật ra đôi khi tui cũng tự hỏi tui sống tốt hơn hay là chết tốt hơn, đây đúng là sự trải nghiệm thú vị, tui còn có thể quyết định mình sẽ sống hay là chết.

Tên ma nam gãi đầu:
- Là tại tui. Đúng ra cô chỉ bất tỉnh, đưa đi bệnh viện 1-2 ngày sẽ tỉnh lại, rồi nằm điều trị thôi. Do tình cờ gặp cô đúng ngày tui chết, đúng chỗ tui chết, với lại 3 năm rồi tui chẳng có bạn ma trôi dạt nào chơi chung, buồn quá, nên mới dắt linh hồn cô đi chơi cho vui.

Thảo thản nhiên:
- Tui phải cảm ơn anh, nhờ anh mang cho tui cơ hội này. Tui vẫn có thể sống lại bình thường mà, nên anh không có lỗi gì hết.

Tên ma nam thở phào, mỉm cười, như trút được lo lắng và áy náy.

Thảo đứng trước quan tài của mình, nhìn người nhà đang khóc lóc xung quanh. Cô không can đảm nhìn vào mình bên trong quan tài, vì theo như tên ma nam nói, cô bị thương rất nặng.

Thì ra khi mình chết, cũng có nhiều người buồn…

Tên ma nam khều khều cô:
- Cô có hồi dương không?

Thảo quay lưng:
- Đi công viên nào.

Thảo thả người nằm dài trên cành cây, tóc và áo tung bay trong gió, cảm giác thật tuyệt, có điều sẽ tuyệt hơn nếu cô không là… ma.

Tên ma nam ngồi cạnh:
- Cô còn trẻ, sao không hồi dương đi?

- Tui bị thương nặng như vậy, đi bệnh viện không biết nằm bao lâu, cũng chưa chắc sẽ sống lại.
- Sống chứ, cô chưa tới số mà, dĩ nhiên là sống.

Thảo chép miệng:
- Nói anh nghe, tui là người không sợ chết, chỉ sợ… xấu thôi. Với lại tui vốn là đứa không thích xài hàng đã qua “sữa chữa”. Tui xài cái gì, có hư hao là tui bỏ, giờ tui “hư” nặng nề vậy, không lý nào tui “xài tui” trở lại.

Tên ma nam bật cười:
- Vậy cũng nói được.
- Tui nói thiệt mà. Với lại, nhà tui buồn cũng buồn rồi, khóc cũng khóc rồi. Giờ tui sống lại, sau này lại chết. Lại buồn đợt hai, khóc đợt hai… thôi cái gì kết thúc thì kết thúc cho rồi.
- Cô không nghĩ cô còn nhiều chuyện cần làm? Cuộc sống của cô còn mấy mươi năm nữa với bao nhiêu điều mới, những con người mới, giai đoạn mới. Nhiều cái cô nên trãi nghiệm.
- Cũng vậy thôi mà. Lẩn quẩn với khởi đầu – kết thúc. Có hạnh phúc, thì có đau khổ, và nhiều thứ khác liên quan. Hạnh phúc nhiều, những thứ khác cũng nhiều theo. Ít đi cũng tốt. Giống như trẻ thì bỏ sức ra kiếm tiền, già bỏ tiền ra giữ cái mạng còn lây lất. Chỉ mình hành hạ chính mình bằng nhiều cách khác nhau mà thôi. Chết trẻ, chết khoẻ.

Tên ma nam dường như bắt đầu thấy mệt trước triết lý của cô, ngã người nằm xuống.

Cô xoay sang hắn:
- Anh chắc sem sem tuổi tôi?
- Ờ, cách đây 3 năm, bằng tuổi cô bây giờ.
- Một ngày thành phố có bao nhiêu người chết, sao anh nói 3 năm anh không gặp ai?
- Người chết nếu tới số, sẽ đi thẳng xuống âm ti. Tuỳ theo người đó sống tốt hay xấu, lỗi nhiều hay ít, sẽ lần lượt đi qua 9 điện của địa ngục chịu tội, khi đến điện thứ 10, sẽ được đầu thai chuyển kiếp. Tui với cô chưa tới số, không có nơi tiếp nhận, là hồn ma trôi dạt, cho đến khi đủ tuổi theo sổ sinh tử, mới được đem về âm ti.
- Phức tạp vậy…
- Số tui 72 tuổi, số cô 84.

Thảo tròn mắt:
- Tui sống thọ vậy sao?
- Ờ, cô hối hận còn kịp.

Im lặng một lúc, Thảo lắc đầu:
- Lúc đó xấu lắm, người còn da với xương, thôi!

Tên ma nam phì cười.

Thảo thắc mắc:
- Nói vậy, khi anh chết, anh cũng hồi dương được, sao anh không sống lại?
- Tui không may mắn như cô, lúc đó đâu có ai nói tui nghe là tui hồi dương được.

Cả hai bật cười thành tiếng.

Tên ma nam đùa:
- Chết mà thấy cô vui quá ha? Tui tưởng cô sẽ kêu gào thảm thiết, vò đầu bức tóc quằn quại lắm.

Thảo lại bật cười thành tiếng:
- Hahahaha… Chắc tại mới, chưa “cảm” kịp, biết đâu vài ngày nữa tui mới buồn. Lúc đó sẽ trách móc, dằn vặt, cào xé anh ra.

Tên ma nam rùng mình:
- Do cô quyết định, đừng có đổ thừa nhé!
- Mà… khi chết, ai cũng bị bắt mặc đồ trắng à?
- Người tới số thì đúng. Như cởi bỏ hết, chỉ còn là phạm nhân của âm ti thôi. Mặc “đồng phục” như ở tù í mà. Tui với cô thì muốn mặc gì cũng được.
- Vậy sao anh mặc cái áo ngủ thấy gớm vậy?
- Hồi còn sống cô không nghe nói hả? Ai nói về ma cũng tóc dài – áo trắng dài… Tui mặc vậy cho nó “ra ma”.

Thảo nguýt:
- Tàm xàm thiệt! Mà, tui tưởng ma chỉ xuất hiện được ban đêm thôi.
- Tui với cô là linh hồn trôi dạt mà, đêm ngày gì cũng được. Có điều ban ngày năng lượng sẽ yếu hơn ban đêm.
- Sao anh cầm đồ được, tui thì không?
- Từ từ tập, tui sẽ dạy cô. Giờ ngủ đi.
- Ma cũng ngủ sao?
- Ma cũng biết mệt mà, với lại rảnh quá, không ngủ thì làm gì, ngủ đi!

* * *

Chương IV

Thảo và tên ma nam ngồi chồm hổm xem người ta đang hì hục… chôn cô. Cảm giác cũng thú vị lắm.
Tên ma nam làu bàu:
- Hết cơ hội rồi, đừng có hối hận đó. Dù sao tui rất mừng vì bây giờ có thêm bạn.

Thảo nguýt hắn một cái. Hắn bắt đầu hồ hởi:
- Tui chưa giới thiệu tên với cô.
- Khỏi đi.

Hắn tiu nghỉu:
- Sao vậy?
- Chỉ có tui với anh, có ai khác đâu, tên tuổi mần gì. Tui gọi anh là ma nam, anh gọi tui là ma nữ, thế là xong, anh chẳng khoái ma nữ lắm còn gì.

Hắn xụ mặt:
- Ma nữ nghe hay hay, xinh xinh, ma nam nghe… lãng xẹt à.

Thảo phì cười nhìn hắn, đúng là tên trẻ con.

Chợt, cô nghĩ đến anh…

Đã 3 ngày… anh không điện thoại cho cô, cũng không có thêm tin nhắn nào khác. Cô nói bâng quơ:
- Tại sao điện thoại tui lại ở trong phòng tui vậy?

Tên ma nam hớn hở như lập được công:
- Tui đem về cho cô đó.

Cô liếc hắn:
- Chi vậy?

Hắn tiu nghỉu ngay đến tội nghiệp:
- Thường con gái lúc nào cũng giữ điện thoại bên mình mà.
- Thà anh cứ để mất đi, tui sẽ nghĩ 3 ngày nay người ta điên cuồng tìm tui, quay quắt vì lo cho tui… điện thoại cho tui đến hết pin mà không liên lạc được…

Hắn vô tư:
- Sự thật luôn không như mình tưởng mà. Con người cứ hay tưởng thôi. Nghĩ và thực tế, khác xa nhau lắm, nhưng ít tai chấp nhận được điều này.

Thảo trầm ngâm:
- Anh nghĩ… người đó có lo cho tui không…
- Thử là biết thôi mà.
- Bằng cách nào?
- Cô biết nhà người đó không?
- Biết!
- Tập trung, nghĩ đến nơi đó đi.

Thảo suy nghĩ một lúc:
- Về nhà tui đi, tối mình sẽ đến đó.

* * *

Xuất hiện ở phòng khách, nơi cô chỉ đến một lần, tên ma nam suýt xoa:
- Người yêu cô giàu quá, nhà đẹp ghê.

Cô đi lên cầu thang… cũng không biết phòng nào là phòng anh, thì đi tìm vậy…

Đứng trước 3 cánh cửa, cô chọn phòng có ban công hướng ra mặt đường.

Ánh đèn vàng dìu dặt, sàn nhà lót gỗ, gian phòng trang trí sang trọng và lãng mạng. Trên giường, người phụ nữ gối đầu trên vai người đàn ông, họ nằm nghiêng người ôm nhau, nét thư thái yêu thương hài hoà trên nét mặt – say sưa ngủ. Tên ma nam níu áo cô:
- Nhầm phòng rồi, đi thôi.

Cô vẫn chôn chân không lay chuyển, chăm chú nhìn… không phải nhìn anh… mà nhìn người phụ nữ đang ngủ ngoan trong vòng tay anh…

Tên ma nam chững lại:
- Sao vậy?

Cô không trả lời. Hắn hơi e dè:
- Bạn… trai cô à…

Cô gật khẽ.

Hắn thì thầm:
- Mới 3 ngày… anh ta ngoại tình rồi…

Cô nhếch môi cười…

Thảo và tên ma nam ngồi bên hồ cá trong vườn nhà anh, nhìn ngắm khu vườn được chăm chút kỹ lưỡng, đủ biết – đây là một gia đình hạnh phúc.

Tên ma nam nhìn cô:
- Người ta ngoại tình rồi…
- Ừ… ngoại tình. Nhưng không phải với người đàn bà trên giường… mà là ngoại tình… với tui…

Hắn nhướng mày. Cô cười khẩy:
- Đó là vợ ảnh.

Tên ma nam thở dài:
- Đúng là ngu ngốc. Sài gòn này trai độc thân xứng với cô đâu có thiếu. Cô trẻ, cô đẹp, sao có quan hệ với người có gia đình chi vậy?

- Cuộc đời, ai mà biết được.
- Đúng là, cô đi chết đi.
- Chết rồi!

Cả hai nhìn nhau, phì cười.
* * *

Ngã người trên cành cây quen thuộc, Thảo nói như tâm sự:
- Ảnh đối với tui, cũng thật lòng.

Tên ma nam chép miệng:
- Thật lòng và tình yêu, không có sự kết nối mấy đâu. Bạn bè chơi với nhau thật lòng. Người tốt và người tốt cư xử với nhau thật lòng. Có rất nhiều sự thật lòng. Nhưng tấm lòng đối với người mình yêu thương, quí trọng, khác hẳn. Cô có từng nghĩ, nếu cô và vợ anh ta cần một quả thận để tiếp tục sống, ảnh sẽ hiến cho cô hay cho vợ chưa? Tui cam đoan với cô lúc đó anh ta thậm chí không còn nghĩ tới cô là ai nữa. Tình cảm, cũng như tiền bạc vậy. Khi người ta dư dả, người ta có thể chia sẻ thoải mái. Nhưng khi người ta túng thiếu, người ta chỉ chia sẻ với người thật sự quan trọng với người ta mà thôi. Sự chia sẻ khi túng thiếu mới có ý nghĩa, chia sẻ khi dư dả thì có là gì đâu. Người nhận là người túng thiếu, thì thấy nó to lớn, chứ người cho thì không thấy vậy.

Thảo suy tư:
- Có lẽ… anh đúng. Nhưng lòng dạ con người, ai mà không mềm yếu.

Hắn bồi thêm:
- Phải chi cô… còn sống. Thử hôm nào cô gặp một đứa trẻ nghèo đi bán vé số. Cô cho nó 1 triệu hay 2 triệu gì đó, nói vài câu quan tâm, nhìn nó tình cảm. Sau đó, với cô chỉ đơn giản là một niềm vui, một chút ấm áp. Nhưng với cậu bé đó, tôi cá với cô, nếu tình cờ 30 năm sau gặp lại, nó vẫn nhớ cô, thậm chí suốt 30 năm có khi nó luôn nghĩ về cô. Chỉ đơn giản, không ai làm điều đó với nó, vậy thôi.

Thảo nghiêng đầu nhìn tên ma nam, rồi nhìn xa xăm lên nền trời… khẽ cười một mình…

* * *

Chương V

Thảo giật mình tỉnh giấc bởi tiếng tên ma nam hét lên lảnh lót:
- Á.á.á.á.á.á.á………

Cô nhổm dậy:
- Dzụ gì?

Hắn đưa tay hết vò đầu lại quờ quạng quanh người:
- Tóc của tui? Đồ của tui?

Thảo thở ra, nằm xuống lại:
- Nhìn anh giống người cổ đại quá, tui mới design lại cho anh đó, thắc mắc gì. Đồ Zara không đó kưng.

Hắn phản kháng ngay:
- Tui là ma mà.

Cô lườm:
- Có ai nói anh không là ma đâu, cần gì phải mặc đồ trắng để tóc dài cho giống, tàm xàm. Soi gương coi mình có bảnh ra nhiều không. Tối qua lúc anh ngủ tui phải lên net search chọn mãi mới được đó.

Nhìn vẻ mặt hắn tiu nghỉu, Thảo nói:
- Được rồi, mặc lại đồ của anh, tóc của anh, rồi trở về cây của anh đi, đừng theo tui nữa.
- Sao vậy?
- Tui không thích style cổ đại, ok?
- Nhưng tui đâu phải bạn trai cô, lo gì.
- Tuỳ tùng của tui, cũng phải theo ý tui chứ.

Hắn tròn mắt:
- Tuỳ tùng luôn?
- Chứ anh muốn làm gì?

Hắn xụ mặt:
- Gì… cũng được.

Thảo mỉm cười hài lòng. Cô ngồi dậy, đứng nghiêm chỉnh, xoay một vòng:
- Bộ này đẹp không?
- Đẹp!

Thảo hồ hởi:
- Prada đó! Chết cũng sướng thiệt, nếu mà còn sống, biết đời nào tui mới dám bỏ tiền mua một bộ đồ hiệu. kakakaka…

Hắn lắc đầu:
- Đúng là phụ nữ, chết cũng còn điệu, có ai ngắm đâu.

Thảo nguýt dài:
- Tui tự ngắm tui, cần gì ai.

Ngồi ở phòng khách, Thảo sực nhớ, vỗ vai tên ma nam:
- Quên ha, mấy ngày nay mình không ăn gì, vậy mà không thấy đói.

Hắn bật cười:
- Trời đất! Cô tưởng người chết cũng như người sống sao, mỗi ngày phải ăn, phải uống.
- Không cần sao?
- Dĩ nhiên là không.

Thảo thảng thốt:
- Trời ơi.ơi.ơi….!
- Sao?
- Tui rất thích ăn. Huhu… Nếu biết trước chết không được ăn nữa có khi tui suy nghĩ lại rồi.

Hắn cười thành tiếng:
- Hahahaha… Sợ cô luôn, tâm hồn ăn uống của cô mãnh liệt thiệt.

Chuông điện thoại reo…

Số của anh…

Cô nhìn… hắn nhìn… hắn có vẻ châm chọc:
- Cuối cùng cũng kiếm cô rồi kìa.
- Hay ảnh biết tui chết rồi?
- Chắc chưa đâu.
- Giờ sao… tui nghe được không ta…
- Hên xui…

Cô tự bào chữa:
- Có thể là ảnh có lo cho tui, chỉ là chưa có thời gian thích hợp để điện thoại…

Hắn nhắc nhở:
- Cô có thể bắt máy được, nhưng cô nói ảnh không nghe được đâu. Cô có tới gặp, ảnh cũng không thấy cô được.
- Phải chi có thể gặp lại nhau một lần…
- Cô còn luyến tiếc gì?
- Tui cũng không biết…

Chuông dừng một lúc, có tin nhắn tới:
- Tối nay rảnh không em, đi ăn ốc với mọi người nè.

Tên ma nam đọc ké, nhìn cô cười cười:
- Chưa biết cô đã die, cũng không có gì mang tính chất lo lắng hay tìm kiếm.

Cô trả lời tin nhắn:
- Hôm nay em mệt, anh đi vui vẻ.

Tin nhắn đến:
- Ừ thôi, em mệt thì nghỉ ngơi cho khoẻ đi, để hôm khác, nhớ em!

Thảo chợt thở dài…

* * *

Thảo dắt tên ma nam đến quán quen của nhóm, ngồi cạnh nhìn anh và mọi người vui vẻ. Lúc trước, cô cứ nghĩ anh bận rộn, anh rủ nhóm đi ăn nhậu lý do chính là muốn gặp cô, đi chơi với cô, có thời gian vui vẻ bên cô. Nhưng hình như không phải… anh chỉ đơn giản là muốn đi relax với “bạn bè” mà thôi. Có cô hay không, cũng không khác nhau gì mấy.

Nhìn anh galăng với các bạn nữ trong bàn, vui vẻ, thân thiện với họ, cảm xúc trong lòng cô là lạ…

Anh luôn nhẹ nhàng như vậy, chu đáo như vậy… tình cảm như vậy…

Với cô, dĩ nhiên là có đặc biệt hơn, nhưng… có đủ nhiều không?

Cô nằm ủ dột trên nhành cây, cũng không biết mình đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy mình không vui…

Tên ma nam chợt nói:
- Có thể, cô sẽ có dịp gặp lại người đó, trong khoảng 3 ngày.

Cô ngồi bật dậy:
- Thật sao?
- Tui không chắc lắm, nhưng chắc là được. Có điều sau 7h tối, trước 4:30 sáng. Và sau đó khoảng 6 tháng, cô không có hồn phách ban ngày, chỉ ban đêm thôi, để phục hồi năng lượng.

Thảo nhanh nhảu:
- Không sao, tui cũng đâu cần làm gì ban ngày.

Tên ma nam nhìn cô, chậm rãi:
- Um.m.. để tui coi…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét