Thứ Năm, 21 tháng 2, 2013

Nhớ...

Tuổi lên tám muốn mua quà tặng ngoại
Ngó sau nhà rau dại tốt đầy sân
Lén lấy thau, chân đất với đầu trần
Cần mẫn hái từng ngọn non dài nhất
Cọng chuối khô xé sợi vừa buộc chặt
Lọn xanh um... đêm đếm... ước mơ thầm...Tự thức lúc mặt trời còn ngái ngủ

Rón rén bò ra khỏi chiếc giường con
Ngoại vẫn đang say giữa giấc mơ tròn
He hé cửa cố lòn cho thật khẽ...

Đường đến chợ sương mù giăng nhè nhẹ
Bốn "ki lô" vừa lẹ cũng vừa lâu
Chiếc thau con trầy trật giữ trên đầu
Nôn nao quá... trốn nhà... buôn một chuyến...

Chợ rất đông tiếng chào - rao luôn miệng
Ai cũng to, là lượt, với xôn xang
Không lấn chen, hồi hộp với thau hàng
Thấy chỗ trống sà xuống ngay... mừng húm...

Thấy khách qua dừng khắp nơi từng cụm
Chẳng có ai vờ lại chỗ mình xem
Sáng rồi trưa... lần lựa mấy câu dèm:
"Con bé bán... là thứ rau gì thế?!..."

Vốn rau ngon, cứ tưởng là bán dễ
Món quà quê... không hợp chốn thị thành
Bao lớp khách chẳng người nao là biết
Lá rau buồn heo héo sắc mơn xanh...

Chợt có một người khách xuân vừa chín
Thoáng nhìn ngang không giấu vẻ giật mình:
"Rau má thích thời ở quê ngày đó
Mấy năm rồi luôn nhắc trở về xin..."

Người phụ nữ huých vào hông khe khẽ:
"Thứ rau hoang... ai bán... dở thiệt tình...
Con bé đó chắc là không hiểu được
Để đó mình... lung lạc chút lòng tin..."

"Ơ này bé! Bé giờ bao nhiêu tuổi?
Ai bảo em mang bán thứ rau này?"
"Em muốn có món quà riêng tặng ngoại
Trốn gia đình... đi vội chẳng người hay..."

"Em chẳng biết, thứ này sinh là cỏ!
Ngồi đến trưa không ai hỏi phải không?
Thôi thì bé quay về đem đi bỏ
Bán gì đây? Em định bấy nhiêu đồng?"

"Em định bán giá mềm hơn... rau muống
Bó 500, 20 bó vừa y!"
"Vốn chị thấy tấm lòng em... cũng quý
400 đây! Đưa chị lấy vui dùm!"

Nén nước mắt thấy chiều sang sắp sửa
Chắc người ta nói vậy chẳng gì sai
Thương tiếc nuối mấy nàng rau bé nhỏ
Bước chân đi... sao dạ cứ đau hoài...

Vào đến ngõ thấy vườn không nhà trống
Chắc ngoại đang xuôi ngược kiếm mình đây!
Lê người bệt nấp vào sau bụi chuối
Cố mà sao lệ đẫm cứ tuông dài...

400 bạc mua gì đây? Mà ước?
Ngoại vừa về quất tạm mấy roi thương
Ngoại đâu biết nát lòng bao vết xước
Rỏ từng cơn ngang dọc mấy đêm trường...

Lớn mới biết kiếm tiền đâu chuyện dễ
Ngoại xa rồi dang dở món quà xưa
Lúc khôn lớn thì ngoại không còn nữa
Nỗi niềm mang vá bấy cũng không vừa...

...

Bỗng dưng nhớ 1 thời ấu thơ...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét