Nó sinh ra trong một xóm nhỏ hiền hoà nơi miền cực Nam tổ quốc, ngôi trường tiểu học đầu tiên của nó chỉ là căn xi măng lợp thiếc tềnh toàng có hai phòng học, 4 khối lớp mỗi khối đúng một lớp chia 2 sáng - 2 chiều. Thưở đó nó có khá nhiều bạn, vừa bạn học vừa bạn hàng xóm, rất vui, dù từ lớp 1 đến lớp 4 ngoài việc học nó chỉ quanh quẩn trong phạm vi xóm, gần như không tiếp xúc gì với thế giới bên ngoài. Thưở đó, xóm nó còn nghèo lắm.Lên lớp 5 thì nó phải chuyển ra trường tiểu học lớn hơn ngoài thị xã. Trường mới có nhiều phòng học hơn, trước cổng trường ngoài đội “sao đỏ” còn rất nhộn nhịp với hàng nước sâm, chị bán xôi, anh bán đồ chơi – bong bóng bay… chào mời rôm rả. Nó lạ lẫm như bước vào một thế giới khác, thế giới với những người bạn học tươm tất – xinh tươi – mang chút gì đó kiêu kỳ, xa cách…
Điều hiển nhiên là con bé vừa nhà quê vừa khờ khạo như nó không có bạn… Nó vò võ ngày ngày lội bộ 3km đến trường rồi lội bộ về nhà…
……….
Một năm cũng qua đi, năm tiếp theo đoạn đường lội bộ của con bé nhà quê được dài thêm 1km, đến với một ngôi trường lớn hơn ngoài sức tưởng tượng của nó, với những phòng học là những ô cửa kính sang trọng, nền lót gạch hoa, bảng đẹp hơn và bàn cũng đẹp hơn…
Nó với bộ đồ đẹp hơn, dù chất liệu vẫn rất rẻ tiền… và vẫn không có bạn…
Các bạn nữ nhìn nó dường như xa lạ, dường như khó hiểu…
Các bạn nam trêu nó nhà quê, trêu đứng gần nó không có mùi xà phòng thơm tho con gái…
……
Bên hông các dãy phòng học sang trọng trong trường nó có một khu đất nhỏ, là một dãy phòng học cũ đổ nát đã bỏ hoang, giờ ra chơi nó thường lủi thủi tìm một góc nào đó ngồi nói chuyện vu vơ một mình với những bụi hoa Mắc Cỡ. Một hôm, tình cờ có một bạn nam đến ngồi cạnh nó, nửa như tò mò, nửa như muốn làm quen:
- Sao bạn này hay ngồi đây một mình vậy?
- Sao bạn biết tui hay ngồi đây?
- Tui cũng hay ra đây chơi, mấy lần thấy bạn.
- Bạn cũng thích hoa mắc cỡ hả?
Bạn Nam ấy liền gật đầu, nhoẻn miệng cười. Nó thành thật:
- Mấy bạn hay chọc mình nhà quê, mình không biết chơi với ai nên thường ra đây ngồi nhớ bà ngoại mình thôi.
- Ngoại bạn ở xa lắm hả?
- Ngoại mình mất hơn 1 tháng, ngoại thương mình lắm.
- Mình cũng giống bạn, mình cũng nhớ mẹ, nhưng mẹ mình không phải mất… mà ở một nơi xa… mình không được đến thăm…
- Sao lạ vậy?
- Để sau này mình kể cho bạn nghe…
- Ừ…
Thế là hai đứa không nói chuyện buồn nữa mà thay nhau đợi lá hoa mắc cỡ xoè ra, chạm tay vào cho chúng khép lại… cứ như vậy đến hết giờ chơi với những tiếng cười giòn giã…
……..
Sau lần đó, nó mới biết thì ra bạn nam ấy học cùng lớp nó, vì ngồi cách nó 2 dãy bàn và gần cuối dãy nên nó không để ý. Bạn nam ấy tuy cũng giống các bạn khác ở chỗ là dân thị xã, da trắng, quần áo thẳng tươm được may bằng loại vải đắt tiền, đứng gần luôn thơm phưng phức mùi xà bông xa xỉ… nhưng khác ở chỗ bạn ấy không chê nó nhà quê, rất dịu dàng với nó, luôn lắng nghe nó nói, làm bạn với nó những giờ chơi, cùng làm bài tập với nó, và đặc biệt, tên của bạn nam ấy và nó - cùng có một chữ P đầu…
………
Thời gian cứ thế trôi qua, lớp học trở nên đáng yêu hơn, và nó cũng có nhiều hơn những nụ cười…
……..
Sang lớp 9, một ngày đầu năm, P đưa nó quyển truyện “Chú bé Long Nhi”, thời gian lâu rồi nó không nhớ rõ là tập mấy, hình như là tập 2, rồi bảo nó: “Đọc đi nghen!”, nó ngạc nhiên:
- Sao không đưa từ tập 1?
- Chỉ có 1 quyển này thôi.
- Trời, vậy đọc chi?
- Thì P* cứ đọc đi.
Nói xong P đi mất, nó ngơ ngẩn không hiểu chuyện gì.
Ngày hôm sau, vừa vào lớp, P hớn hở hỏi nó với khuôn mặt tươi rói và nụ cười rạng rỡ:
- P* suy nghĩ xong chưa?
- Nghĩ gì?
- Thì quyển truyện đó?
- Quyển truyện có gì đặc biệt hả?
- P* không thấy gì trong đó hả?
Nó tròn mắt ngạc nhiên, lắc lắc đầu, P thở dài đánh sượt rồi lại đi mất…
…….
Nó về, đọc đi đọc lại quyển truyện, giũ giũ xem có… tờ giấy hay… tiền bạc gì rớt ra không, tuyệt nhiên là chẳng có gì…
…….
Một tuần sau, P lại hỏi nó, vẻ mặt không rạng rỡ như hôm nào nữa:
- P* thấy gì chưa?
- Có thấy gì đâu?
- Trời! Sao mà P* chậm hiểu quá à.
Nó bắt đầu bực:
- Có gì thì P nói luôn đi, P cứ vậy sao mà hiểu?
P hơi nhăn mặt:
- Sao mà nói luôn được, P* chịu khó suy nghĩ tí nữa đi!
……..
Lại một tuần trôi qua, có lẽ P cảm thấy không chờ được… ánh sáng nào le lói lên từ nó, nên P kêu nó đem quyển truyện vào lớp, mở ra và chỉ vào một khung tranh, kêu nó đọc, nó đọc ngay:
- “Trúc Mỹ dễ thương, không nhiều chuyện như nhiều đứa con gái.”
P sáng mắt:
- Đúng rồi!
- Thì sao?
P hơi quay đi, dường như để… lấy thêm can đảm:
- Ý P nói… P* đó mà.
Nó hơi suy nghĩ một chốc, rồi phá lên cười:
- Trời đất ơi! Khen tui dễ thương thì cứ nói đại cho rồi, làm cái gì phức tạp quá chừng làm tui thuộc làu cuốn truyện mà không hiểu gì hết trơn.
P nhìn thẳng vào mắt nó, hùng hồn, gãy gọn:
- P thích P*!
Tiếng chuông tan trường réo lên giòn giã… Trước mặt nó chỉ còn quyển truyện và các bạn cùng lớp đang ùa ra cửa…
………….
Về nhà, làm gì nó cũng tủm tỉm cười, nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ xui nghĩ ngược, nghĩ sao cũng thấy buồn cười… Thích… chắc là nó cũng thích P… Chắc vậy… nó cũng không biết… nhưng thích để trong lòng là được mà… Nói ra tự nhiên thấy tình hình trở nên… nghiêm trọng quá… Bây giờ chỉ nghĩ đến lúc gặp P tự nhiên tim nó cũng đập liên hồi… Nó cảm thấy sao sao đó mà nó không thể nào giải thích được…
…………
Nó đưa cho P một quyển “Dấu Ấn Rồng Thiên”, P giở ra xem và đọc ngay (Lâu quá nó không nhớ rõ nguyên văn, đại loại là):
- “Bây giờ còn đang chiến tranh, mình chưa muốn nghĩ đến chuyện tình cảm riêng tư, có gì đợi hoà bình đã nhé!”
Phú đọc xong thì hỏi ngay:
- P* muốn trả lời P như nhân vật nữ trả lời Pop hả? (Lâu quá nên nó ko nhớ tên nhân vật nữ)
- Ừ!
- Nghĩa là P* muốn nói đợi mình học xong ra trường hả?
- Ừ!
Phú hồ hởi:
- Vậy là coi như đồng ý rồi! Yeah!
Nó phì cười:
- Cuốn truyện biết bao nhiêu trang, phải đánh dấu trang nào muốn người ta đọc chứ, nhớ chưa đồ ngốc!
P và nó cùng nhìn nhau, khẽ cười…
03/01/2011
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét