Chương
VII
Thế là “thằng Tèo đã lấy con Hà”. Chính xác đúng là
tụi nó lấy nhau, chứ không phải “thằng Tèo cưới con Hà”. Vì chỉ đơn giản Hà dọn
cái ba lô quần áo về nhà Tèo, hai đứa thưa với gia đình một tiếng, xong ra phường
làm giấy tờ, thế là xong. Không tiệc tùng, không lễ lạc.
Mẹ Hà tức lắm, cầm 2 chỉ vàng đi đâu không biết,
cũng cầu trời xài hết tiền xong đừng quay lại tìm tụi nó sớm quá.
Má Phượng và mấy chị em nói để hôm nào tiền bạc thoải
mái, hùn lại làm một bữa hoành tráng, cả nhà vui với nhau, mừng cho tụi nó.
Tèo vẫn còn một chỉ vàng lận lưng. Đăng ký kết hôn
xong, hắn sắm cho Hà chiếc xe giông giống xe ba gác, hàng ngày con nhỏ chạy
vòng vòng bán kính 2km, bán thịt-cá-rau-cải… như một cái chợ di động be bé. Tèo
nghỉ làm chỗ má Phượng, đi bán vé số. Chiều nào hai đứa về ngang quán, nhìn
dáng vẻ đều rất vui. Má Phượng cũng không mướn thêm người giữ xe khác, khách
cũng không nhiều nhặng gì, thôi kệ.
….
Bắc ghế ngồi trước nhà, má Phượng tặc lưỡi:
- Tự nhiên mất một đứa lính, còn mất luôn thằng giữ
xe, quán đã ít đào rồi. haizz…
Mi hất đầu:
- Tụi con làm xoay tua, 2 bàn chạy qua chạy lại vô
tư, má an tâm.
Loan phản ứng ngay:
- Mày với con Quy chạy đi, đừng kêu tao à.
Vy thật tình:
- Chế mà chạy một hồi chắc sập quán luôn.
Mọi người bật cười giòn. Mi chợt cảm thán:
- Tự nhiên bà Quy với bà Loan đều có “kèo thơm”, sướng
gì đâu, sao tui không có gì hết dị ta.
Loan phân bì:
- Kèo của tao sao bì với con Qui được, lần nào cũng
1 – 2 chai, việt kiều có khác.
Mi nửa đùa nửa thật:
- Bà việt cộng ngon hơn nhiều muốn gì nữa. Bà Qui
1-2 chai nhưng đi 2 tiếng mới về, ai biết trong đó làm gì… bà thì 20 phút, ăn uống
không tốn tiền, không “lao động” mà còn có tiền, sướng gần chết.
Loan chề môi:
- Không “lao động” sao “sướng” được mày, kệ thà kèo
như con Quy đi tao khoái hơn.
Mọi người lại bật cười. Cười chưa dứt đã thấy ông 8
Dũng chống gậy rẽ vào đầu ngõ, Loan nói vừa đủ nghe:
- Tội nghiệp, tao nói khi nào quán vắng khách tao
qua nhà ổng nói chuyện chơi, cho đỡ tốn tiền. Vì con cái ít khi ở nhà ổng buồn
cần người nói chuyện cho đỡ buồn thôi à. Mà ổng không chịu, ổng nói quán người
ta làm ăn, phải vô nhậu cho quán có khách - có tiền, chủ quán cũng vui vẻ. Bởi
vậy ổng bo có khi tao lấy có khi không lấy, mà lấy 50 thôi chứ không lấy nhiều.
Mi gật gù:
- Có lúc cũng có “lương tâm” hen.
Loan và ông 8 Dũng đã vào trong, Quy tự sự:
- Má, chú Hai việt kiều đó, ổng nói hết tháng ổng về
bển, mỗi tháng gởi về cho con 100$, kêu con đừng “đi khách ngoài” nữa. Ổng sẽ
giới thiệu cho con một người bạn thân ở đây, thỉnh thoảng “ủng hộ”. Mỗi năm ổng
về ổng ghé chơi với con 1 tuần.
Phượng hơi nghĩ ngợi:
- Nhiều khi ở đây người ta nói vậy, ai biết người ta
làm thật hay không con ơi. Có ai tự nhiên cho tiền ai bao giờ. Giờ thì nói vậy
thôi.
Quy có vẻ tin tưởng:
- Con thấy ổng cũng thật tình lắm. Ổng làm tình như…
với người yêu à, không giống người khác. Rất tình cảm. Con chưa có bồ bao giờ.
Không biết người ta yêu nhau thì sao. Nhưng với ông này, tự nhiên con nghĩ chắc
vợ chồng người ta như vậy, cảm giác khác lắm. Ổng không hứa hẹn hay khoác lác
giúp đỡ gì, chỉ nói mỗi tháng phụ thêm cho con 100$ để trang trải. Cũng nói thật
là ông bạn thân của ổng, tuổi cũng cỡ ổng, goá vợ lâu rồi, nên giới thiệu…
Mi châm thuốc, rít khẽ một hơi, từ tốn nhả từng làn
khói trắng:
- Đúng là đàn ông, không phải vợ nó, thì nó “chia sẻ”
cái một.
Quy thản nhiên:
- Số như tụi mình, được vậy cũng mừng rồi, đâu phải
ai cũng may mắn như con Hà. Hà nó còn trẻ, tao với mày, hay bà Loan, đâu còn cơ
hội nữa.
Má Phượng an ủi:
- Sống đừng có mất lòng tin con, mình sống có tâm, đời
còn dài, không biết được, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Nhìn quanh không biết Vy đã đi chỗ khác tự lúc nào,
Mi điều chỉnh âm lượng nhỏ hơn:
- Còn con Vy nữa, ở đây cũng lâu rồi à.
Má Phượng góp lời:
- Tao cũng nói hoài, coi liệu sao đi chứ.
Quy đưa mắt nhìn xa xăm:
- Con cũng đâu biết liệu sao, thôi kệ nó, nó lớn rồi.
Vừa dứt câu, có một người khách trẻ rẽ vào, Mi cười:
- Trẻ đẹp bây! Nhường “hàng” cho con Vy luôn, thằng
này nhìn vừa trẻ vừa bảnh trai bồ bịch đâu mà vô mấy chỗ này hông biết.
Mọi người cười xoà.
* * *
Len lén nhìn vị khách trẻ ngồi cạnh mình, Vy không
nén được tò mò:
- Anh có… bạn gái chưa.
Tên con trai thật tình:
- Chưa!
- Từng tuổi này chưa có bạn gái cũng khó tin hen!
- Tui 24. Trước đây thì chưa thích thôi, giờ chuẩn bị
tìm bạn gái.
- Anh có thường đi mấy chỗ này không?
- Nếu tui nói lần đầu, cô tin không?
- Tin chứ!
Tên con trai nhìn Vy, khẽ cười.
* * *
Chương
VIII
Ở quán “Phượng”, chỉ có mỗi Mi là mặc quần jean – áo
thun, áo sơ mi hay áo kiểu chi đó, nói chung Mi là người không bao giờ mặc đồ bộ,
đi ngủ thì mặc quần soọt. Trái ngược với những người phụ nữ khác trong quán, rặt
một mớ đồ bộ đủ màu sắc, mà toàn là màu nóng mới ác, không cam, đỏ thì cũng
xanh lá mạ, tươi roi rói. Mi hay càm ràm: “Lúa không chịu nổi, không mặc sợ người
ta không biết mình nhà quê sao”.
Chiều ngã bóng, gió thoảng đều rười rượi. Mỗi người
một cái ghế trước “hàng ba”, theo đuổi những suy nghĩ riêng tư. Ngày nào cũng vậy,
thức – ăn – sửa soạn – chờ khách – tán gẫu hoặc đánh bài… riết rồi cũng không
biết nói gì để giết thời gian. Ngày nào đông khách còn có nhiều chuyện để nói,
ngày nào ế thì ai cũng hiu hiu thế nào ấy.
Má Phượng chợt gợi chuyện:
- Cũng ngộ hen tụi bây, quanh đây quá trời quán, sao ông 8 Dũng lại chọn
quán mình ta?
Loan giải đáp ngay:
- Ổng nói quán mình nhìn “hiền”, không có “mắt xanh
mỏ đỏ”, “áo quần thiếu vải”.
Mọi người bật cười, Quy hỏi lại:
- Ổng nói với bà vậy hả?
- Ừa. Ổng ghét mấy quán khác đứa nào cũng trang điểm
loè loẹt, mặc áo 2 dây, “quần tới hán” ra trước cửa ngồi cười cợt í ới.
Mi rổn rảng:
- Bởi vậy, má làm nghề này mà từ “Má” cho tới đào hổng
ai có “tư duy nghề nghiệp” tốt hết, nên quán ế thấy ham à.
Quy phụ hoạ:
- Quán này quán độc mà, đào toàn thứ dữ không, nhưng dù sao cũng “đàng hoàng trong cái không đàng hoàng” à mày.
- Quán này quán độc mà, đào toàn thứ dữ không, nhưng dù sao cũng “đàng hoàng trong cái không đàng hoàng” à mày.
Loan trêu:
- Tướng mày ngon mà, cũng chưa già lắm đâu, sao
không vô mấy quán khác đi, hốt bạc.
Mi cà rỡn:
- Kệ, con này một thân một mình, không nuôi ai,
không cần kiếm tiền chi nhiều, lao động vừa đủ, sống vừa đủ cho nó thanh thản.
Phượng thật tình:
- Má đâu muốn làm mấy cái nghề này. Có điều vốn ba cọc
ba đồng, không biết làm gì. Xung quanh thấy ai người ta cũng mở. Mà đa số chủ
hơi “gắt” với lính lác, thấy cũng tội. Cái xứ này ra đường gái bia ôm nhiều hơn
con nhà lành. Nên má nghĩ thôi kệ, mình cũng làm, mà khác người ta. Sống đâu
thì quen đó, nhưng mình có cách sống của mình.
Giọng Mi chợt hiền hẳn:
- Tụi con cũng may, gặp được má, và gặp nhau ở đây.
Thời gian ở đây là thời gian con vui nhất từ xưa tới giờ đó má.
Vy tròn mắt:
- Sao kỳ vậy chế?
Mọi người không ai bảo ai, cũng không trả lời Vy, chỉ
cười bâng quơ. Loan tò mò:
- Bữa trước anh chàng đẹp trai kia nói gì mà hai đứa
bây ngồi lâu vậy? Kết nhau rồi hả?
- Kết gì đâu chế ơi. Cũng không nói gì, ảnh toàn hỏi
về gia đình và về em không à, ảnh hỏi thì em trả lời, em hỏi ảnh cũng ít lắm.
Mi đùa:
- Chắc vô “giai đoạn tìm hiểu” rồi.
Vy cười bẽn lẽn:
- Ai vô mấy chỗ này để tìm hiểu chế ơi. Em thấy ảnh
cũng hiền… mà… còn không biết có gặp lại không.
Quy nói vừa đủ nghe:
- Thằng này chết linh lắm nè, mới nhắc là tới liền
luôn.
Mọi người cùng hướng mắt nhìn ra, tên trai trẻ hôm
trước đang giảm dần tốc độ tiến vào, phía sau là hai chiếc xe nữa, 3 người
khách khá đứng tuổi, có lẽ không đi cùng nhau. Mọi người nhanh chóng vào trong
chuẩn bị bàn, mặc định tên khách trẻ dành cho Vy.
Vừa đi vào phòng, một người khách vừa nhìn theo Vy,
nói chung chung:
- Có một em trẻ đẹp giành cho khách trẻ nha, bất
công với mấy ông già này quá nha mấy em.
Mi di chuyển đến phía trước mặt vị khách đó, vừa bày
biện trên bàn vừa đưa tay kéo dây kéo trên áo mình hạ xuống hơn nửa bầu ngực,
bâng quơ:
- Thiên vị mấy anh thì có, mấy đứa trẻ vừa thiếu
kinh nghiệm vừa thiếu… nhiều thứ lắm à.
Cả ba vị khách đều trố cặp mắt hau háu nhìn như soi
vào khuôn ngực phì nhiêu rắn rỏi đầy mời gọi của Mi, cười hô hố đầy khoái trá.
Buổi tiệc đầy náo nhiệt nhanh chóng diễn ra, tiếng
bia khui và tiếng cụng ly giòn dã, tiếng đùa cợt, tiếng dịch chuyển bàn ghế, những
tiếng cười dung tục và khả ố… một mớ âm thanh hỗn tạp hoà quyện rôm rả vọng ra.
Má Phượng lắc đầu nói với chị tạp vụ:
- Mấy ông này coi bộ “không vừa” đa.
* * *
3 vị khách đứng tuổi có vẻ đã “lâng lâng”, khoát vai
nhau ra tính tiền. Chợt một ông kêu lên:
- Ủa cái bóp đâu? Mất bóp rồi!
2 ông còn lại nhao nhao, trở lại phòng kiếm, ông bị
mất bóp thì oang oang:
- Nãy con nào ngồi với tao? Chắc nó lấy rồi. Mấy con
đ… mà, đâu có tin được, xét người tụi nó đi!
Mặt Mi bắt đầu đỏ lên, hơi gằn giọng:
- Ông chắc chưa? Chắc là muốn xét không?
Mọi người trong quán đều lính quính, Vy và vị khách
trẻ cũng chạy ra, má Phượng chỉ sợ ồn ào, chứ không có gì lo, người trong quán
bà đều ngay thẳng, chưa bao giờ tham cái gì không phải của mình.
Hai ông khách lục soát lung tung trong phòng trở ra,
không tìm thấy. Thấy vậy ông nọ càng lớn tiếng hơn:
- Xét người mấy con đ… này đi, lột đồ tụi nó ra, tụi
nó canh mình phê phê tụi nó lấy chứ ai vô đây, đ.m điện thoại công an đi!
Mi vỗ bàn đánh bốp một cái thật lớn, làm ai cũng giật
mình, má Phượng có cảm giác có lẽ thật ra nó muốn vỗ vào mặt ông khách nọ, mà
nó kềm lại, Mi chỉ thẳng vào mặt ông khách, gằn từng tiếng:
- Đ.m con này có lấy gì của ai là cướp ngoài đường,
mà cướp trước mặt hẳnhoi, đéo có ăn trộm
sau lưng, nhé! Đây là chỗ làm ăn đàng hoàng, có gì từ từ nói, đừng có đ… này đ…
nọ, đừng có xúc phạm. Mấy thằng bỏ tiền đi chơi đ… thì gọi là gì? Cao quí lắm hả?
Có qua có lại, đéo xin xỏ thằng nào. Ông muốn xét thì gắng mà xét cho ra, ha! Xét
không ra tao đập cho bỏ mẹ đừng có mà lớn tiếng!
Quy và Loan hết hồn kéo Mi ra chỗ khác, hai ông
khách có vẻ hơi xanh mặt, ông bị mất bóp thì vẫn còn sừng cồ lắm, tên khách trẻ
ngồi với Vy bước vào giữa:
- Chuyện đâu còn có đó, quán này có chút xíu à, nãy
giờ chắc cũng không ai ra khỏi quán, nếu mất thật mấy anh cũng đâu sợ tìm không
được, cứ bình tĩnh đừng nóng quá. Đâu anh nhớ lại coi có bỏ quên bóp trong cốp
xe gì không?
Một ông như nhớ ra điều gì:
- Hồi nãy hình như anh bỏ bóp vô cốp xe à, lúc vô
đây anh có lấy chưa?
Ông nọ hơi chững lại, không nói không rằng, ra xe kiểm
tra, má Phượng và hai ông còn lại cũng đi theo. Đúng là cái bóp bỏ quên trong
đó thật. Má Phượng xề xoà:
- Thấy chưa, quên mà nóng tính quá à! Vậy là huề cả
làng rồi hen, mấy anh về thong thả, bữa nào rảnh vô ủng hộ em nha!
Mi nhìn theo, thấy vậy thì nổi cơn tam bành:
- Con mẹ nó, thằng chó đ…, buông ra để tao đập cho
nó một trận chứ đâu để nó đi như vậy được!
Vừa nói Mi vừa cố sức vùng thoát ra khi thấy 2 chiếc
xe đã bắt đầu nổ máy. Quy, Vy, Loan cùng hè nhau giữ Mi lại, tướng Mi đã đô còn
rắn rỏi, thêm đang nổi xung thiên, nộ khí bừng bừng, phải nói là mạnh như trâu,
cực chẳng đã tên khách trẻ đành xông vô tiếp một tay. Không thôi thì không biết
chuyện gì tới nữa…
Má Phượng cũng trở vào, vuốt ve:
- Thôi con, cái nghề này mà, kệ người ta, qua thì
thôi, tức làm gì, giận quá mất khôn cuối cùng mình cũng thiệt chứ ai. Đánh ổng nhập
viện rồi mày không vô khám hay sao.
My không vùng vẫy nữa, nhưng “khói” trên mặt hãy còn
“bốc” lắm. Mọi người buông tay được một lúc, Mi với tay cầm cái bình hoa trên
quầy, quăng ra ngoài “xoảng” một cái.
Ai cũng giật thót, rồi im lặng. Mọi người hiểu tính
Mi, để nó “xả” một chút cũng tốt.
* * *
Chương
IX
Ngồi bó gối nhìn ra đường, Vy lén lén đưa mắt nhìn mọi
người, nói nhỏ:
- Từ hồi tới đây, lần đầu tiên em thấy chế Mi dữ như
hôm qua, em sợ quá trời.
Loan và Quy phì cười. Má Phượng bình thản:
- Tính nó nóng và thẳng vậy thôi, chứ lành lắm, giống
như rắn vậy, nhìn thì thấy hung dữ, nếu con người không tấn công nó, thật ra nó
chẳng chủ động tấn công người bao giờ, còn khi đã chủ động tấn công nó, thì kết
quả là tất yếu.
Vy tiếp:
- Hôm qua mà không cản bả lại, chắc ông kia… mềm
xương quá à. Cản bả xong tay chân em cũng… mềm nhũn luôn.
- Chắc rồi chứ gì nữa, mẹ, mấy thằng chó, mới rúc đầu
vô ngực người khác ngoan như con đẻ, buông ra chửi đ… này đ… nọ, đ… cái ông nội
cha nó.
Vy le lưỡi rụt cổ, Mi vừa từ trong đi ra, vừa nói vừa
kéo ghế ngồi cạnh, xong hạ giọng xuống.
- Chế vậy đó cưng, bỗ bã quen rồi, hơn 15 năm không
sống đầu đường xó chợ thì sống trong nhà thổ, không biết ăn nói lịch sự đâu, thằng
nào mất dạy thì đập thẳng vô mặt nó, ai tốt thì tốt lại, vậy thôi.
Vy tròn mắt:
- Ủa nhà thổ ở đâu dzị chế?
Giọng Mi đều đều:
- Nhà chế ở Sóc Trăng, năm 13 tuổi đang cấy lúa mướn
tao bị người ta bắt qua Campuchia, bán vô nhà thổ, bắt đầu cuộc đời khốn nạn.
Khoảng 12 năm sau tao trốn được về Sài Gòn. Ngủ gầm cầu, kết bè bạn rồi lang
thang cướp giật, hút ma tuý, có khi cũng đứng đường. Sống như vậy cũng mấy năm,
thấy mệt mỏi, chán chường, nhưng không muốn về quê. Lang thang xuống Cà mau, rồi
vô tình vô đây, coi như cũng là duyên số, coi như cũng là sự làm lại cuộc đời,
sống bình yên.
Vy nhìn Mi đầy thông cảm:
- Không ngờ số chế khổ vậy.
Mi châm thuốc:
- Khổ gì đâu em ơi, cũng qua hết rồi, giờ đang sống
vui, sống khoẻ.
Loan nhìn ra đường, trêu:
- Người yêu tới kìa Vy.
Mọi người cùng nhìn ra, Vy giãy nãy:
- Chế này, người ta là khách thôi mà.
Quy cũng đùa:
- Coi bộ khách hàng thân thuộc à.
Tên trai trẻ đã dựng xe xong, đi vào chào mọi người
rất lịch sự trước khi cùng Vy vô phòng.
…
Lần nào cũng vậy, 2 người 6 chai bia, 1 con khô mực.
Vừa rót bia, Vy vừa cười nhẹ:
- Anh vô thường, nên mấy chị trêu em hoài.
Tên con trai cũng cười:
- Bộ ít có khách nào vô thường lắm hả?
- Có chứ, có điều khách vô đây thường lớn tuổi, hiếm
ai trẻ như anh lắm.
Bỗng dưng, tên con trai đặt tay lên đùi Vy, di chuyển
dần lên… dần lên chỗ nhạy cảm… Vy hoảng hốt đẩy tay hắn ra. Hắn cũng ngoan
ngoãn thu tay về, nghiêng đầu nhìn Vy:
- Khách vô đây cũng hiếm ai… làm vậy sao?
Vy cúi đầu, ấp úng:
- H.ô.n.g…p.h.ả.i…
- Vậy sao em đẩy ra?
- Tại… tại thường… mấy chị cho em vào uống tiếp thôi…
khi nào thiếu người… em… mới vào.
- Vậy mà bà chủ cũng cho em làm ở đây hả?
- Tại… chế em làm ở đây.
- À, vậy là chế em gởi em với bà chủ. Nhưng nếu em
không làm tốt công việc như mọi người, thì bà chủ lỗ rồi, nếu em không thích
công việc này, thì đừng làm, còn đã làm, phải làm cho đàng hoàng mới phải. Đâu
có bà chủ nào tự dưng nuôi không nhân viên không mang lại hiệu quả phải không?
Có bà chủ tốt vậy, thì tội người ta rồi.
Vy chợt ngẩn ra, lâu nay, hình như nó không nghĩ tới
điều này. Còn đang bối rối thì nó lại giật mình khi nghe tên con trai tiếp:
- Nghe nói em định bán lần đầu tiên 25 triệu hả?
Nó nhìn hắn, ngượng ngùng pha chút lắp bắp:
- Sao… anh biết…
- Thì anh nghe người ta “đồn”, nên mới biết chỗ này
mà.
Một thoáng hụt hẫng vụt qua trong lòng Vy. Bữa giờ,
nó cứ tưởng tên này thường trở lại đây vì có cảm tình với nó, thì ra không phải
vậy… Giọng nó nhẹ tênh:
- Anh muốn mua hả?
- Um.m… Nhưng, em cần tiền để làm gì gấp sao?
- Đưa ba mẹ em sửa nhà?
- Nhà sắp sập chưa?
Vy tròn mắt:
- Đâu có! Nhà tranh vách lá, mưa thì dột chút, ngập
nước lội bì bõm, nhưng cũng còn chắc lắm.
- Vậy sao em không làm gì từ từ kiếm tiền, cần gì làm
vậy?
- Hồi xưa chế em cũng vậy, mà cũng đâu có gì to tát
đâu.
- Anh nghe nói, chế em ngày xưa ngày 20 tiếng hết giặt
đồ, rửa chén, tới đi gánh nước thuê, phụ cha mẹ lo cả nhà, lo mấy đứa em ăn học.
Và chế em hi sinh không học, chỉ biết chữ là nghỉ. Sau đó mẹ em bệnh nặng, cần
tiền gấp, chế em mới bắt đầu bước vào con đường như bây giờ, nghĩa là lúc đó chế
em không có sự lựa chọn dù đã cố gắng rất nhiều, còn em, anh thấy không phải vậy.
Vy lại ngẩn ra:
- Sao anh… biết nhiều vậy?
Hắn thản nhiên:
- Cái nghề này, bị truyền miệng nhanh lắm em à, chế
em làm bao nhiêu năm rồi, bao nhiêu người khách không đếm nổi, đâu có khó để biết.
Ngừng một lúc, hắn nhìn thẳng vào mắt Vy:
- Nếu em vẫn giữ ý định, thì ngày mốt, anh đến chở
em đi khách sạn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét