Thứ Sáu, 29 tháng 3, 2013

[Truyện dài] "Gái" quê... (Phần II)


Chương IV

Nhìn Quy và Hà đang thi nhau ói tưng bừng sau hè, Loan với Vy vừa vào phòng “thay ca”, Tèo cầm ca nước cứ sớ rớ cạnh Hà, má Phượng chắc lưỡi:
- Mới bàn đầu, có 3 người khách mà đuối dữ bây! Kiểu này vô bàn nữa không biết sao à!


Mi vén màn bước ra, tới quầy mồi thuốc, nét mặt đã bắt đầu ửng đỏ:
- Má! Mấy thằng này uống bia như trâu uống nước lung.

Phượng thăm dò:
- Thấy tụi nó sắp xỉn chưa? Coi mòi uống lâu nữa hông?
- Nhìn tụi nó tỉnh bơ má ơi, cũng chưa biết.

Có 2 người khách rẽ vào, má Phượng thở ra:
- Chắc phải mượn tiếp viên quá.

Quy vừa bước vô, uống ly nước, xua tay:
- Con với con Hà còn tiếp được, mượn tiếp viên tụi nó lấy 5k/chai bia, má lời gì nữa.

Phượng nhíu mài:
- Lỗ cũng được, chứ để tụi bây chịu sao thấu.

Mi vỗ lên vai Quy cười hì hì:
- Lâu lâu mới có một trận mà má, ăn nhầm gì, đâu phải ngày nào cũng vậy, gặp khách yếu quá từ từ xuống đô hết làm ăn gì nữa.

Nói rồi Mi trở lại phòng mình. Quy chải lại tóc vài ba cái, kéo Hà theo khách vào phòng mới.

Tèo dẫn xe xong vào quầy đứng long ngóng, lẩm bẩm:
- Cầu trời 2 thằng này uống café.

Má Phượng vừa cười vừa lắc đầu:
- Trời xa lắm con, thà đừng cầu, cầu không linh đâu.

Dứt lời, đã thấy chị tạp vụ kiêm đầu bếp, kiêm osin tất tần tật, nói chung là “chị hậu cần” cầm 2 chai nửa lít ra chiếc rượu, vừa làm vừa nhìn Tèo và Phượng:
- Bữa nay coi bộ chiến trường nảy lửa à!

Tèo ngập ngừng nhìn Phượng:
- Má… Loan với Vy còn khoẻ… hay để chế Quy với Hà ngồi chút… đổi người đi…

Phượng nhìn từng dòng rượu chảy vô chai, thở dài không nói. Bà cũng muốn mượn tiếp viên, mà phải chi nhiều khách không nói, 5 khách – 5 tiếp viên mà đi mượn, “mặt mũi” tiếp viên quán bà để đâu nữa, bà không quan tâm, nhưng tụi nó quan tâm.

* * *
Vươn vai lắc người mấy cái, Mi có vẻ phấn chấn:
- Lâu rồi mới có một bữa bê-xê-lếch, đã thiệt.

Loan liếc ngang:
- Đã cái đầu mày, đầu tao còn giựt cà tưng cà tưng.
- Tại bà yếu!

Vy vò vò tóc mình:
- Cảm giác của em bây giờ là ước gì đừng bao giờ đụng tới bia, rượu nữa.

Quy cười:
- Mới có một trận mà sợ rồi. Từ từ quen.

Hà chống càm nhìn xa xăm:
- Ước gì có thằng nào nó lấy em, rước em về nuôi cho rồi. Oải quá đi!

Tèo bóng gió:
- Thằng nào nghèo nó lấy có chịu hôn mà ước.

Hà vẫn nhìn xa xăm:
- Nghèo cũng được đừng đến nỗi đói thôi, chứ em dzầy thằng nào giàu bị điên mà nó lấy.

Mi đưa điếu thuốc lên môi, châm lửa:
- Bởi vậy, đôi khi cần phải say thật say, xỉn thật xỉn, cho nó quên đi đời khốn nạn. Cứ trơ mắt nhìn cuộc đời mình nó khốn nạn mỗi ngày, chán lắm mấy kung! Xỉn không phải trả tiền, còn có tiền, muốn gì hơn nữa.

Tèo hỏi Hà:
- Tối qua má em lên, đâu rồi?

Hà rút hai chân lên, choàng tay ôm lại:
- Còn ngủ ngoài sau.
- Má thấy em xỉn dữ vậy, có hỏi thăm gì hông?

Hà cười khẩy:
- Có, hỏi tiền để đâu! Ngày kiếm được nhiu.

Cả đám im lặng. Loan nhíu mài:
- Mà bả lên thăm mày hay định ở luôn đây vậy?

Giọng Hà vô cảm:
- Bả nói lên sống với em cho vui. Chắc ở dưới xa quá chờ tiền mệt đó mà.

Tèo góp ý:
- Anh thấy má em còn trẻ khoẻ quá mà, em lo chi, để bà kiếm gì làm đi.

Hà thở dài:
- Bả có chịu làm gì đâu anh ơi.

Có tiếng bước chân loạt xoạt, mẹ Hà vừa đi vừa kẹp tóc vừa nói vọng ra:
- Hà đưa má 5tr đi con, má hẹn người ta ở bến tàu trả tiền cho người ta còn về dưới.

Hà giật nảy mình, cả đám cũng tròn mắt nhìn về phía mẹ Hà, Hà thảng thốt:
- Má làm gì mà nợ tới 5tr? Con làm gì có nhiều tiền vậy?

Mẹ Hà chống một tay lên hông:
- Mày đi cũng bao nhiêu tháng rồi, làm gì mà không dư được 5tr?
- Con không dám ăn xài, mỗi tháng dư nhiêu gởi cho má hết rồi.

Mẹ Hà vừa nói vừa đưa mắt nhìn má Phượng như thăm dò:
- Tháng mày gởi cho má có 3tr chứ nhiêu. Hông lẽ làm ở đây tháng kiếm được 3-4tr a? Hông lẽ mày đi khách 20-30 ngàn.

Cả đám vẫn giữ im lặng, nén tiếng thở ra, Tèo dằn bức xúc xuống, chen vào:
- Mấy tháng rồi Hà không có đi khách nữa.

Mẹ Hà có vẻ ngạc nhiên, nhướng mài:
- Sao vậy? Không thích kiếm tiền hả? 1 lần hay 1000 lần có khác gì đâu, sao ngu vậy con? Mày tưởng giờ không tiếp khách nữa thì trở thành con gái lại được hả?

Giọng Hà yếu ớt:
- Đâu có túng thiếu gì lắm đâu má.

Mẹ Hà cao giọng hơn:
- Ai nói không túng thiếu? Mày ở đây ăn ngon mặc đẹp đâu biết má mày ở quê ra sao, má nó thì thiếu tiền cơm bữa có bữa không, con cái thì kiếm được tiền lại không chịu kiếm. Bởi vậy đời tao nó khổ, ba mày đi sớm quá nên mới ra nông nổi.

Tèo có vẻ bất nhẫn, bỏ ra sau. Mi quăng điếu thuốc xuống đất, dí mũi chân lên chà sát xuống nền, miệng dường bật ra một từ nho nhỏ: “Mẹ!”

Mẹ Hà kéo Hà đứng dậy:
- Đi vô! Coi có nhiêu đưa đỡ má đi năn nỉ người ta, rồi tranh thủ kiếm đi nghen, thiếu lâu quá người ta cạo đầu tao.

Loan lầm bầm trong miệng nhìn Hà thất thểu lết đi trong tay mẹ nó: “Cạo thôi hả, bôi vôi bà mẹ cho rồi xong quăng xuống đìa cho cá dồ nó rỉa”.

* * *
Chương V

Đang cầm tờ giấy cháy gần hết hươ hươ… đốt thong long, Mi ngạc nhiên hất đầu kêu mọi người nhìn ra ngõ, một ông cụ chắc ngoài 70, dáng gầy nhưng thẳng, bước đi tự tin chống gậy tiến vào. Mi đùa:
- Ông ngoại bà kiếm kìa Loan, đi lâu quá không về thăm ngoại hả?

Loan vừa cười vừa phụ hoạ:
- Nội, ngoại tao đi bán muối hết rồi mày. Thân nhân đứa nào ra nhận nha!

Quy quay sang Phượng:
- “Kép” má kìa má.

Phượng bật cười:
- Tổ cha mày, má còn phơi phới nha con!

Tèo lon ton ra trước, đon đả:
- Dạ, ông kiếm ai?

Ông cụ đứng lại, nhịp gậy một cái lên nền, tươi cười:
- Bộ tui già lắm sao kêu bằng ông? Thấy chống gậy vậy thôi chứ bỏ gậy ra vẫn đi đánh giặc ầm ầm được à mày. Cỡ mày bước ra chưa chắc làm ông già này ngã được đâu nghen.

Cả đám cười xoà hưởng ứng trước vẻ tẻn tò của Tèo.

Mi khoái chí bước ra:
- Nó con nít không hiểu chuyện, kệ nó bác, đừng để ý. Bác uống café hay bia để con dẫn bác vô bàn nè.

Ông cụ vừa đi vừa hươ tay cười nói:
- Tui tên Dũng, thứ 8, cứ gọi tui là 8 Dũng. 8 Dũng này uống là uống rượu đế, bia nó lạt miệng. khà khà…

Cả đám nhìn theo Mi dắt ông 8 Dũng vào phòng, miệng cứ toét ra không khép lại được, ôm bụng cười mà không dám cười lớn. Vy hỏi bâng quơ :
- Chị Mi tiếp bác đó hả ta?

Má Phượng lắc đầu:
- Để coi!

Mi trở ra, hất đầu nhìn Phượng:
- Má! Kép má mà, dzô đi!

Phượng cầm hộp quẹt diêm vừa cười vừa quăng vào người Mi:
- Cái đầu mày.

Loan kéo Mi lại:
- Ủa ủa… mày không tiếp hả?

Mi vừa giật tay ra vừa đẩy Loan vào phía trong:
- Của bà đó, kêu ai, nhìn ổng tui nhớ ngoại tui lắm má!

Cả đám bật cười giòn. Loan cũng cười, nhìn xung quanh một vòng, rồi như “biết thân biết phận”, lót tót đi vô.

Hết 2 xị rượu, ông 8 ra quầy tính tiền, Loan đi theo bên cạnh, ông 8 nói với má Phượng:
- Tui mượn cô Loan ra ngoài chơi chút được hông bà chủ?

Cả đám mắt tròn mắt dẹt, má Phượng vừa gật vừa cười tươi rói:
- Dạ được, chú 8 đi chơi vui vẻ, khi nào rảnh nhớ tới ủng hộ quán nha!

Ông 8 vừa khoát tay ý bảo Loan theo mình vừa nói gởi lại:
- Chắc chắn rồi, khi nào rảnh tới thăm cô Loan chứ.

Hai người đã khuất ngoài ngõ rồi cả quán vẫn ngồi há hốc miệng dõi theo. Hà chắc lưỡi:
- Chế Loan thiệt là lợi hại!

Mi vỗ nhẹ đùi Vy một cái:
- Bà Loan dạo này gặp mối “độc” không. Hồi dzìa có chuyện vui nghe rồi.

Quy xoa xoa bàn chân mình:
- Một là “tiêu biến” rồi, hai là “sung” lắm à nha…

Nét mặt Vy ngẩn ngơ:
- Em thấy nó… kỳ kỳ sao sao á…

Cả đám phì cười…

Có tiếng xe máy rẽ vào, là giữ xe của một quán gần đó, hắn chạy xe đến tận gần cửa, nói vừa đủ nghe:
- Bên tui có thằng khách muốn ra ngoài, mà quán đông quá tụi nó đi không được, bên đây ai đi không, tui chở luôn, 300!

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Mi hất hàm:
- Bữa nay không ai túng tiền hết, 500 thì đi.

Hắn phân bua:
- Tui cũng có nói dò là 500 được không, nó không chịu, nói 300 à.

Quy góp lời:
- Vậy bên đây không đi đâu. Qua chỗ khác thử coi.

Có tiếng dép lẹp bẹp vội vã bên hông nhà chạy ra:
- Gì gì… đi, đi chứ! Sao không đi!

Mẹ Hà vừa xuất hiện, liền vô trong kéo Hà đứng dậy đẩy ra ngoài:
- Đi đi con, khách tới nhà còn không đi, biết chừng nào mới đủ tiền.

Mi lầm bầm trong miệng:
- Bà đi luôn đi!

Má Phượng thấy vậy liền lên tiếng:
- Con Hà nó trẻ, xưa giờ đi 500 không à chế ơi, đi vậy mất giá nó hết.

Mẹ Hà khoát tay:
- Có còn hơn không, có mất mát gì đâu mà tính lỗ lời. Đi đi con…

Nói đoạn, bà đẩy Hà lên xe, con nhỏ chần chừ đưa mắt nhìn mọi người như tìm sự ủng hộ, có lẽ là mong ai kéo nó lại.

Mọi người nhìn hai mẹ con nó, rồi cũng im lặng, chỉ có Tèo là tay chân luống cuống, nét mặt lo lắng – sốt ruột… nhưng cũng không biết làm gì…

Tiếng máy xe đã rời khỏi, mẹ Hà vuốt vuốt tay hai bên hông áo, có vẻ mãn nguyện, tười cười trở lại phòng trọ phía sau quán, nơi ngủ của nhóm tiếp viên.

Mọi người đều thở dài. Tèo thì đi tới đi lui vẻ bức bối như gà mắc tóc. Má Phượng nhìn nó, có vẻ thông cảm, nhẹ giọng:
- Mày thương nó thiệt, thì lấy nó đi, để vậy hoài sao?

Tèo luống cuống ngồi lên chiếc xe của má Phượng đậu ngoài cửa sổ:
- Con nghèo quá… má ơi…

Mi chêm vô:
- Nó giàu lắm hả?
- Nhưng… sợ tui không lo được gì cho Hà… còn má Hà nữa… đó giờ tui chỉ lo thân tui còn không có dư.

Quy động viên:
- Cái chính là hai đứa, nương nhau mà sống cũng không đến nỗi đâu. Má con Hà kêu bả về ở chung lo cơm nước ngày 2 bữa được rồi, không có tiền bạc gì nữa, tao thấy con Hà nó có hiếu mà nó ngu quá.

Má Phượng tiếp lời:
- Quyết định, thì làm cho sớm, để lâu dài thêm cũng vậy à con.

Loan đã về tới, nét mặt vui tươi bước thẳng vào cửa trước, tay phe phẩy 4 tờ 50 nghìn. Mi trêu:
- Ngoại cho 200 mà vui dữ ha!

Loan hất hàm:
- Quan trọng là vừa được ăn, vừa có tiền mà không cần làm gì hết nha mày.
- Ăn gì? Ăn xí quách của ngoại hả?

Cả đám cười ồ, như đã tạm quên chuyện của Hà. Loan chề môi:
- Bậy, ngoại già cả rồi, trở lại thời kỳ trong sáng rồi, đi ăn bún nước lèo lành mạnh, uống nước mía, tán gẫu xong là về thôi.

Cả đám đồng thanh:
- Woa… ngưỡng mộ…

Khoảng 1 tiếng sau, Hà về… dáng vẻ mệt mỏi thất thểu đi vào như vừa đánh giặc xong. Không hiểu sao, đang lê lết từng bước, nó bỗng chạy ù ra sau, nôn thốc nôn tháo.

Mấy chị em trừ Vy đưa mắt nhìn nhau. Tèo cứ đần mặt ra, thừ người một lát, đoạn nó cũng đi ra sau, nhưng chỉ đứng giữa chừng bên vách, không đi tới chỗ Hà đang ói, và dường như, nó quay mặt vào vách… rơi lệ…

* * *
Chương VI

Đang đi vào quán, thấy mọi người ngồi xầm xì gì đó, Tèo chưa kịp có suy nghĩ thắc mắc đã thấy Hà bước ra, đứng trước mặt hắn, hỏi thẳng:
- Anh Tèo, bộ anh thương tui hả?

Tèo sững lại, vừa ngạc nhiên vừa giật bắn mình, quai hàm hắn như bỗng dưng cứng ngắc, mấy chị em ngồi cạnh đó thì thở dài đánh thượt hết ý kiến, không ai ngờ Hà lại “thẳng tưng” như vậy, đúng là trở tay không kịp. Mi vừ giải vây cho Tèo vừa hỏi cho biết:
- Ủa mày có bồ bao giờ chưa Hà?

Hà vô tư:
- Đó giờ em đâu có thích ai đâu, cũng hông có ai nói thích em, sao có bồ được.

Quay sang Tèo, không quan tâm Tèo vẫn chưa trả lời câu hỏi cũ, Hà hỏi tiếp:
- Sao anh thích tui vậy? Sao không thích chị Mi hay con Vy?

Tèo gãi gãi đầu:
- Đã là “chị” Mi mà thích gì. Vy thì vừa trẻ vừa… chưa có gì, tui làm sao dám trèo cao.

Hà gật gật đầu:
- À, vậy tui thì bèo nhèo rồi nên anh chọn tui thôi chứ gì.

Tèo xua tay lia lịa:
- Hông phải, ý tui hông phải vậy, tui hông biết nói sao thôi, chứ thật lòng tui chỉ… thương Hà à.

Mọi người lắc đầu, phì cười. Hà tiếp:
- Anh làm ở đây, cũng biết công việc của tui thế nào mà, sao ngu quá vậy còn thương tui?
- Tui cũng đâu có gì cao quí đâu mà đòi hỏi nhiều ở Hà, chỉ sợ Hà chê tui nghèo thôi.
- Tui nghèo xơ nghèo xác sao chê anh được.
- Vậy nếu tui… lấy Hà, Hà chịu lấy tui hông?
- Anh suy nghĩ kỹ chưa? Lấy người làm vợ khắp người ta về làm vợ? Không sợ thiên hạ cười lên đầu sao?

Tèo kiên định:
- Tui không ngại, chỉ cần sau khi lấy tui Hà chịu sống cực khổ, chỉ làm vợ tui là được rồi.
- Vợ chồng gì? Ai làm vợ ai?

Mọi người xoay nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, mẹ Hà đã chống nạnh đứng trước mặt Tèo:
- Sao? Cậu muốn lấy ai?

Hà nhanh nhảu:
- Anh Tèo muốn lấy con đó má!

Mẹ Hà quay sang Hà:
- Lấy gì? Thân nó còn lo chưa xong lấy mày rồi cạp đất ăn hả? Thà hông lấy, ở vậy đi làm tiền không sướng sao, lấy chi thằng nghèo.

Hà phụng phiệu:
- Chứ má mơ tưởng có thằng điên nào giàu nó lấy con về rồi nuôi má hả?

Phượng góp lời:
- Nhà thằng Tèo tuy không giàu nhưng nói nghèo cũng không đến nỗi chế à. Nhà năm người: Cha, mẹ, một người anh, một đứa em, với nó, ai cũng đi làm tự sống, không dư giả nhưng cũng không thiếu thốn; lại có nhà cửa đàng hoàng, tuy nhà cây vách lá nhưng rộng rãi, cũng được lắm.

Mẹ Hà vừa quay sang định nói gì đó thì có khách vào. Không ai bảo ai, câu chuyện được tạm gác lại, ai chuẩn bị vào việc nấy, mẹ Hà cũng đứng gọn một bên.

Nhìn dáng vẻ một trong 4 người khách, má Phượng thăm dò:
- Anh Hai đây chắc là việt kiều hả?

Người khách bật cười thân thiện:
- Cha, bà chủ đây thiệt là tinh ý, tui đúng thứ hai, mới bên Mỹ về chơi.

Má Phượng được thể cười tít mắt:
- Quí hoá ghê, quán nghèo của em lần đầu có việt kiều ghé đó nha.

Vị khách có vẻ thật tình:
- Mấy ông bạn dắt đi ôn lại hương vị miệt vườn, lâu quá mới về quê. Cũng định đi ăn nhậu gì thôi, đi ngang thấy “Phượng”, hồi còn trẻ tui thầm yêu một cô tên Phượng mà không dám nói, lại nghe ở đây có người đẹp hát ca cổ mùi lắm…

Mọi người cười ồ. Bla bla thêm dăm ba câu rồi kéo vào phòng.

* * *

Mẹ Hà ngồi gác chân lên ghế, gương mặt có vẻ không vui khi 4 vị khách lúc nãy 2 người về trước, còn lại 2 người chọn Quy và Mi ra ngoài mà không chọn Hà.

Chợt má Phượng có điện thoại, bà nói vừa đủ nghe:
- Hà, có khách đang chờ sẵn bên phòng trọ, gọi con nè, mày đi không?

Hà chưa kịp trả lời, mẹ Hà đã đứng bật dậy:
- Đi, đi chứ, chờ mãi mới có khách.

Quay sang Hà, bà nhanh nhẩu:
- Đi đi con, nhanh để người ta chờ, còn về làm việc.

Hà thoáng chần chừ, không hiểu sao, nó đưa mắt nhìn vội Tèo một cái. Nó chưa biết thích ai bao giờ, nhưng tự nhiên nghe Tèo nói thương nó và muốn lấy nó, trong lòng nó cũng có chút gì là lạ, chút gì hơi suy nghĩ giống như… phải sống đàng hoàng hơn, giữ gìn hơn…

Nhác thấy Tèo và Hà đưa mắt nhìn nhau, mẹ Hà lườm Tèo một cái sắc lẻm như “dằn mặt” rồi kéo Hà đi ra ngõ.

Hà vừa đi khỏi một đoạn thì Quy và Mi về tới. Mi hỏi vọng vô:
- Con Hà đi đâu vậy má?
- Có khách đang chờ bên đó, điện nó qua.

Mi chợt nhíu mài:
- Bà Quy, hồi nãy tui đi ra, cái thằng điện thoại gọi con Hà chắc cái thằng phòng bên cạnh rồi. Nó không đóng hết cửa, tui thấy nó điện thoại, mà trong phòng có 3 thằng lận à, bên đó đâu còn phòng nào có khách nữa.

Nét mặt Quy giãn ra:
- Chết rồi má ơi, bị tụi nó đưa vô tròng rồi, 3 thằng, tụi nó vật có mà chết.

Má Phượng cũng có vẻ căng thẳng khi nghe tin này. Chưa biết tính sao thì mẹ Hà lên tiếng:
- 3 thằng là sao? Là 3 khách đều chờ con Hà hả? Hôm nay có 3 khách thì thêm tiền chứ sao.

Mi trợn mắt:
- 3 thằng trong một phòng đó bà già. Nó lừa bà vô, khoá cửa lại, xong rồi cho bà về, ừ, dĩ nhiên là trả thêm tiền cho bà.

Nói xong Mi nhổ nước bọt một cái, lấy gói thuốc trong túi quần ra, rút một điếu châm lửa hút. Mi là vậy, rất đàn bà mà đôi khi chẳng đàn bà chút nào cả, cứ bỗ bã thẳng tưng.

Quy quay sang nhìn Tèo, nhưng như nói thong long không nhắm vào ai:
- Hồi trước tui cũng bị vài lần, về nằm dài 2 ngày mới dậy nổi.

Đầu óc Tèo rối tung, loay hoay một lúc, nó chạy lao ra ngoài.

* * *

Tèo nắm tay đi như chạy lôi Hà về quán, đi thẳng vào trong đẩy Hà ngồi xuống ghế, Tèo dõng dạc vừa nói với Hà vừa nhìn mẹ Hà:
- Ở đây đợi tui!

Nói đoạn, quay sang má Phượng:
- Con mượn xe về nhà chút nha má!

Má Phượng không hiểu chuyện gì cũng gật gật đầu.

Thoắt cái, Tèo đã quay lại, nó đi thẳng tới trước mặt mẹ Hà, cầm tay bà lên, dúi vào một chiếc hộp nhỏ:
- Tui muốn lấy Hà, tui gởi má 2 chỉ vàng, tui chỉ có nhiêu đó thôi.

Mọi người đều ngẩn ra. Mẹ Hà cũng thất thần một lúc trước tình huống quá đột ngột, nhưng bà trấn tỉnh rất nhanh, đứng bật dậy, xoè tay ra vừa hươ vừa nhìn xung quanh vừa nhấn giọng:
- Nghĩ sao có 2 chỉ vàng mà đòi lấy con gái tao vậy?

Chưa ai kịp phản ứng, Hà đã đứng dậy, xoay người cùng phía với Tèo, khoác tay nó:
- Con lấy ảnh.

Tèo xoay sang nhìn Hà, thở hắt ra một cái, thoáng một nụ cười rất nhanh, dường như hắn nín thở tự nãy giờ, giờ mới dám thở phào cho những quyết định và hành động nhanh như chớp còn chưa kịp có thời gian suy tính của mình.

Hà hỏi lại Tèo:
- Anh có chắc là không hối hận không?

Tèo bình thản:
- Tui không hối hận đâu.

Hà tiếp:
- Không được nhắc đến quá khứ của tui hay đem quá khứ của tui ra đay nghiến tui nghen.

Tèo cười nhẹ:
- Không đâu mà.

Hắn quay sang mẹ Hà, rành rọt và chậm rãi:
- Má thích thì về sống chung với tụi tui, tui không có tiền cho má, nhưng đảm bảo lo ăn lo mặc đàng hoàng cho má.

Mẹ Hà còn đang tức đến á khẩu thì như bị bà nhập, Hà cũng rành rọt từng câu với má nó:
- 2 chỉ vàng má làm vốn bán vé số chắc mình má sống cũng không thiếu. Từ nay chắc con không lo tiền bạc được cho má nữa, con còn lo cho gia đình, con cái nữa.

Nói đoạn nó khe khẽ nhìn Tèo, mỉm cười e lệ. Có lẽ đây là lần đầu tiên nó biết e lệ thật lòng, sự e lệ có thứ cảm xúc của hạnh phúc.

Má Phượng, Quy, Mi, Vy hết nhìn Hà, nhìn Tèo rồi lại nhìn mẹ Hà, một chút hồi hộp, một chút gì nhẹ nhõm thoáng qua trên gương mặt họ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét