Những lúc nào em thấy cô đơn?
Quãng đường dài mênh mang... em một mình cầm lái...
Nắng hong chẳng kịp khô dòng mồ hôi nhễ nhại
Lối lạ mệt nhoài không muốn hỏi người dưng...
Những lúc lạc loài - mong một điểm tựa lưng
Ước một vòng tay khẽ choàng qua ngực
Dịu những suy tư... những điều uất ức
Khép mắt ngủ vùi quên tạm thế gian...
Những lúc sai lầm, bao chuyện bất an
Ước một nụ cười nhẹ trên làn tóc
Ước được buông xuôi thoả thuê mà khóc
Ai đó chở che, ai đó vỗ về...
Ác mộng canh trường chới với cơn mê
Tỉnh giấc tìm quanh chẳng ai kề cận
Những lúc trắng đêm trở mình ngơ ngẩn
Thèm một cái ôm... dại cả xuân thì...
Ong bướm dập dìu - ai thật cuồng si?
Ai chẳng tính toan, chẳng màng được mất?
Ai chỉ mỗi em giữa đời tất bật?
Ai hiểu em hơn em hiểu chính mình?
Nhân thế luân hồi ai nợ ba sinh?
Một kiếp trầm luân nửa đời còn lạc
Ai thuộc về em?... dù là chốc lát...
Để được thấy mình... chẳng hoá hư vô...
15.04.2021
SR
Trắng đêm trở mình ngơ ngẩn.
Trả lờiXóa