Tôi sợ thế gian
Sợ những diễn viên không ánh đèn sân khấu
Vết thương chằn chịt chai sần
Không vết máu
Tự xót chính mình qua những đêm thâu
Những tức tưởi lạc loài mơ hồ trong giấc ngủ
Bàn tay hẫng giữa đêm đen
Mưa giông vần vũ
Tự sưởi vùi trong chăn.
Đôi lúc chạnh lòng vu vơ bâng khuâng
Tôi sợ yêu thương
Nếu chẳng khớp duyên - vô tình mang nợ
Sợ lại tổn thương - thêm lần dang dở
Đơn độc mà an yên…
Uh thì một mình - trốn một cõi riêng
Với những dòng thơ lẫn cùng men rượu
Với những miên man ngược về xưa cũ
Tự cạn cho mình… tạm giấc liêu trai…
SR
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét