Thứ Năm, 7 tháng 6, 2018

VIẾT CHO... VOCONGDAISU...

Cách đây 1 năm, Hoa Sơn không như bây giờ - lặng lẽ và tẻ nhạt. Đó là 1 thời thế giới Võ Lâm nóng bỏng và rất đam mê, thời mà Long Tuyền Thôn, Chu Tiên Trấn...được xem như những chiến trường khốc liệt. Và kỷ niệm cũng đã bắt đầu từ chính những nơi đây...


Thưở đó, tôi không như bây giờ - 13x, một ngày không sử dụng hết 5 giờ chơi trong thanh giới hạn. Sáng thức dậy, ủy thác bạch câu hòan rồi đi làm. Chiều về, thời gian nào diễn ra liên đấu thì "đến hẹn lại lên", đánh xong liên đấu ngồi nán lại thêm 1 hoặc cao lắm là 2 tiếng đồng hồ, vừa làm nhiệm vụ dã tẫu, vừa tán gẫu với bạn bè, rồi lại ủy thác. Xem như tròn trách nhiệm 1 ngày với người bạn võ lâm. Nếu nói về ngày xưa. . .
"Cày sâu cuốc bẫm" ròng rã 1 năm trời xa_ma_nu cũng bò lên được level 6x, giã biệt sư môn, tôi tham gia vào Bang Hội, đây cũng là thời điểm bắt đầu tình bằng hữu giữa xa_ma_nu với vocongdaisu và SatrungTho - Bang chủ và Bang chủ Phu nhân bang Uy Trấn. Sau 1 thời gian thân nhau, tôi mới biết người chơi char SatrungTho là 1 nam chiến sĩ trong ngành công an chứ không phải là 1 "sư tỷ" như tôi vẫn nghĩ. Nhưng vocong không hề biết điều này, rất chung thủy và cực kì...iu phu nhân của mình. SatrungTho rất mến tính cách anh dũng và tình cảm của vocong, nên ngỏ ý muốn nhường chức BC Phu nhân lại cho tôi. Lúc đầu, tôi cảm thấy đây là 1 trò chơi thú vị, vì chỉ là tình cảm ảo, chỉ là nhân vật ảo trong game nên tôi và SatrungTho hào hứng lên kế hoạch cho xa_ma_nu...tấn công vocongdaisu. Nếu kể ra, đó là 1 quá trình khá lâu với rất nhiều cảm xúc nhẹ nhàng, vui vẻ và ngẫu hứng mà tôi có thể viết thành một quyển hồi kí thật dài. Sau khoảng thời gian "chiến lược" mà tôi và SatrungTho phối hợp để "đổi phu nhân" cho vocongdaisu đó, 3 chúng tôi bắt đầu thành thật về nhau. vocong đã biết SatrungTho là 1 anh chàng công an 27 tuổi, tôi 22, và điều bất ngờ nhất, vocongdaisu - anh hùng trong lòng "hai nữ tử" SatrungTho và xa_ma_nu lại nhỏ tuổi nhất - 19 tuổi. "Phu nhân SatrungTho" đổi cách xưng hô - gọi vocong là...đại ca, vocong gọi tôi là. . sư tỷ. (6x mà được BC 1 bang lừng danh lúc bấy giờ gọi là sư tỷ, ra "giang hồ" kể ra cũng...oai lắm lắm).

Và cứ mỗi ngày, vào đúng một thời điểm cố định, như 1 thói quen, dù chưa bao giờ hẹn, 3 chúng tôi đều cùng ngồi trước máy vi tính ở 3 nơi khác nhau, vừa luyện công vừa tán gẫu. Dường như có 1 thứ tình cảm vô hình nào đó từng ngày kết nối chúng tôi lại gần hơn - rất thân thiết và không thể nào giải thích được. Và không biết từ khi nào, tôi nhận ra mình có đôi điều khác lạ, mỗi khi vừa online, thấy kênh pm xuất hiện biểu tượng mặt cười quen thuộc từ vocongdaisu. Tôi nghe tim mình...trỗi lên rộn rã. Và xa_ma_nu sẽ gặp vocongdaisu tại Phượng Tường, thay áo mới, lẽo đẽo theo sau vocongdaisu vòng vèo từ hẽm lớn đến hẽm nhỏ xem mọi người bán buôn, hò hẹn...
Ngày ngày, xa_ma_nu miệt mài đã kim điêu ở Thanh Thành Sơn, vocong đã gần 10x, rong rủi trên Sa Mạc cùng bang hội, thỉnh thoảng lại phi nước đại tạt về - quanh quẩn bên xa_ma_nu tán gẫu dăm ba câu rồi lại lên đường. Có hôm, xa_ma_nu bị bang hội khác bắt nạt. Ấm ức lắm, gõ 1 dòng pm khóc lóc cho. . BC, ngay lập tức - vocongdaisu, SatrungTho và 1 trưởng lão thân tín trong bang Uy Trấn sẽ từ Sa Mạc vạn dặm quay về, vocongdaisu lạnh lùng gõ 1 dòng ngắn gọn lên tầng số phụ cận: "San bằng Thanh Thành Sơn". Những lúc như vậy, tôi thấy mình thật nhỏ bé và hạnh phúc...
Chán vùng rừng núi hoang vu, tôi ngược về Trường Giang Nguyên Đầu, SatrungTho đùa:
- Phong cảnh hữu tình, lãng mạng, vui hơn rồi nha!
- Vẫn thấy buồn nè - Tôi xụ mặt.
- Để tui kêu vocong đến thăm bà- SatrungTho nheo mắt.
Tôi nguýt 1 cái rõ dài, không nói. Chợt vocong lên tiếng:
- Tỷ nhớ ngày xưa tỷ nói là. . tấn công đệ không!
- Tôi phì cười, nhớ chứ!
- Giờ còn muốn...tấn công đệ nữa không!
- Tôi cười, hết rồi!
- Vocong cũng cười, uh, đừng tấn công đệ nữa nha!
Tôi thấy hơi...hụt hẫng trong lòng, nhưng cũng cười xòa đáp lại.
- Tỷ nè!
- Gì?
- Bắt đầu từ hôm nay, đệ sẽ...tấn công tỷ! Chuẩn bị tinh thần đi nhé!
Chưa kịp đọc lại 1 lần nữa, dưới màn hình đã hiện lên dòng chữ: "vocongdaisu đã rời mạng rồi". xa_ma_nu bấm TĐP về thành, ngồi ngẩn ngơ, và...đêm đó tôi mất ngủ!
....
SatrungTho bận học nâng cao chuyên ngành ở Hà Nội, tôi và vocongdaisu ở Sài Gòn. Sau 1 vài lần trò chuyện ngắn ngũi qua điện thoại, tôi và vocong hẹn...đi chơi patin (mà tôi quên mất là mình không biết đi).
Khi gặp nhau, vocong không giấu được ngạc nhiên và trêu tôi: Nhìn tỷ trẻ con quá, ra đường chắc người ta tưởng...em gái đệ. Tôi cũng phì cười: " đệ thì...không trẻ con như tỷ vẫn tưởng". Ra đường, chúng tôi vẫn tỷ - đệ vô tư như ở trong game, làm không ít người xung quanh tặng cho chúng tôi những cái nhìn khó hiểu pha lẫn tò mò. vocong đi patin rất giỏi, nhìn dáng người ốm ốm - cao cao lã lướt trên đôi giày trượt 1 cách điệu nghệ và ấn tượng trong khi tôi lần dò từng bước bên thanh inox, tôi như quên mất mình...đã già. 1 cảm giác xôn xao dịu dàng khó tả. Bất chợt, vocong lướt tới nắm tay tôi kéo đi nhẹ nhàng: "để đệ dắt tỷ đi cho vui". Tôi nghe tay mình lạnh ngắt, run rẩy, mặt tôi nóng ran...nếu không nhờ ánh đèn mờ ảo trong sân patin, chắc tôi đã không biết trốn đi đâu vì ngượng. Ai đời tự nhiên lại...mắc cỡ lãng xẹt với 1...cậu nhóc kia chứ! Đi được vài vòng, tôi khẽ rút tay ra và quay đi hướng khác: "Để tỷ đi 1 mình cũng được". Vừa chập chững được 1 đoạn, 1 cô bé từ đâu lao thẳng vào tôi - lấy lại thăng bằng và lướt đi luôn - bỏ lại tôi mất đà chới với đến tội nghiệp, hix. . coi như chuyến này cầm chắc cái "vé"...viemsonao. Tôi nhắm mắt lại và suy nghĩ đến viễn cảnh ngày mai "bị" bạn bè cóc, ổi đến thăm nom - 1 luồng gió nhẹ ùa đến - tôi cảm thấy có 1 hơi ấm lạ áp vào người mình, người tôi xoay vòng - nhẹ hẫng...tôi không kịp biết là mình đã và đang như thế nào. Hòan hồn lại, mở mắt ra nhìn, tôi thấy mình đang gọn lỏn trong...vòng tay của vocong. 1 chút bối rối...nhưng trong khỏang khắc...tôi như muốn chạm vào hơi ấm đó thêm 1 lần nữa...
.... Đêm đó, xa_ma_nu không online. Và tôi...lại 1 đêm mất ngủ...
....
Hôm nay, SatrungTho "biệt giam" xa_ma_nu lên Đào Hoa Nguyên, một nơi tôi chưa bao giờ đặt chân đến. Lúc đầu cứ tưởng là được dắt đi chơi. SatrungTho kêu tôi vào trong...cất tiền rồi ra ngắm hoa Đào. Tôi ngoan ngõan làm theo, ra đến nơi thì người đâu chẳng thấy, kênh pm hiện lên khuôn mặt cười "gian xảo": "bà ở đó "bế quang" đi. Rảnh tui sẽ lên thăm bà".
Tôi liền enter 1 hàng khóc lóc sướt mướt, huhu. Tự nhiên sao lại giam lỏng người ta kia chứ! xa_ma_nu lạc hẳn trong 1 rừng Đào trổ hoa rực rỡ mà xa lạ. Cảm giác lẻ loi làm tôi chực khóc. SatrungTho nữa đùa nữa thật: "Kể tui nghe hôm qua đi chơi với vocong thế nào, rồi tui "thả" bà về". Tôi nguýt dài, không nói. vocong cũng pm:
- Sao hôm qua tỷ không online!
- ....
- Nhìn tỷ trẻ con ghê! Đệ không tin được là tỷ lớn hơn đệ 3 tuổi.
- . . .
- Sao mà tỷ...nhát quá à...pm thì nói dữ lắm, đi chơi thì im re. Làm trước khi gặp đệ cứ lo bị tỷ ăn hiếp.
- ...
- Nhất quyết không lên tiếng hả? tỷ ngủ ngon! Nhớ nhắn...offline cho đệ đó!
...vocongdaisu đã rời mạng rồi...
Tôi chợt muốn gõ vội: "Khoan đã!" Thấy luyến tiếc 1 điều gì đó...giá thời gian chậm lại thêm chút nữa! Nhưng cũng để làm gì đâu nhỉ! Uh, tôi cũng không rõ nữa...
SatrungTho lại í ới: "Giỡn bà thui, cày level mãi không lên thì đánh lại ai. vocong không thể theo bảo vệ bà mãi được. Ngày xưa tui cũng mãi lo đánh nhau. Sau khi làm Phu nhân BC, vocong liền quăng tui lên đó cày level. Giờ mới sát cánh vocong được!"
...Thời gian cứ thế trôi qua, tôi cũng quen dần với nơi ở mới và thấy bớt cô đơn, cặm cụi đánh hưu. Thỉnh thoảng cũng gặp vài người "mai danh ẩn tích" - chào hỏi nhau bằng 1 nụ cười - lướt qua nhau - gặp lại - lại cười...chỉ thế. Lúc đó dường như đang là mùa noel, tôi nhặt được 1 mớ hạt thông. Không đi đâu nên chẳng để làm gì, mang cất vào rương, đả hưu chán thì kiếm chỗ nào trống trống, hì hục quăng quăng, xếp xếp cho được hình trái tim rồi chui vào giữa ngồi nghe hoa rơi...gió thoảng...
SatrungTho vẫn thường "thăm chừng" tôi: "Còn buồn không!".
- Cũng hết rồi, nhưng nhớ nhớ gì đó!
- Tui lên thăm bà nha! Hay muốn...ai khác lên thăm?!.
Tôi im lặng. Không biết từ khi nào, im lặng đã trở thành cách trả lời quen thuộc của tôi. Nếu giờ đây...1 con chiếu dạ, 1 đường nghê giáp với chiến bào đỏ uy nghi xuất hiện trước mặt xa_ma_nu...bên dưới 1 cái tên...chắc tôi sẽ không thở nỗi mất...tôi tự nói với mình: "không! Mình chỉ nhớ vocongdaisu,mình không nhớ cậu bé 19 tuổi..."
SatrungTho nheo mắt: bà phải ngắm hoa đào 1 mình rồi, bang mình đang đánh nhau ở Long Tuyền Thôn. Ngoan nha kưng!
...Hoa vẫn hồng trên những lối tôi qua
Rơi lặng lẽ theo từng cơn gió lạ
Như muốn lấp đi những nỗi niềm vội vã
Cuốn ngập ngừng...về một nẻo mù xa...
....
- Sao mấy ngày nay tỷ vẫn im lặng vậy! đệ sợ rồi mà! Tỷ đừng im lặng mãi,đệ không chịu nỗi nữa đâu. Mấy ngày nay đệ muốn phát điên lên.
- Mấy ngày nay tỷ bị...viêm họng
- Ac. c. . viêm họng không gõ bàn phím được à! Biết vậy đệ...điện thoại,chắc được hả!
- Oh, hắc dzậy, sao không thử!
- Đó giờ đệ không điện thoại cho con gái.
- Hèn chi đệ...mồ côi bồ. Con gái thường thích những cuộc điện thoại lúc nữa đêm.
- Đệ chưa bao giờ làm vậy! con gái phức tạp quá.
...Tôi khéo léo xoay chuyển tình thế lại như buổi ban đầu, lại thao thao bất tuyệt, và chúng tôi lại... gặp nhau. Khi thì café, khi thì đi ăn, nhưng không. . đi 2 người nữa. Bạn của vocong đùa: "sư tỷ mày đủ tuổi chưa vậy". vocong nháy mắt với tôi: "vừa đủ". Tôi phì cười, không đính chính. Tôi chưa bao giờ thử cảm nhận mình trông có trẻ con hay không, vì tôi chưa bao giờ đi chơi với ai nhỏ tuổi hơn mình.
...Tết. Tôi về quê. Tôi dành trọn thời gian cho gia đình, không online. vocong...điện thoại cho tôi vào đúng 00:00 giờ mỗi ngày suốt thời gian nữa tháng tôi ở quê. Lần nào cũng nói chuyện từ 1 - 3 tiếng đồng hồ. Cũng không nhớ lắm đã nói gì, chỉ đơn giản là nói chuyện, thế thôi. Và cứ sau 1 ngày, tôi lại càm nhận được thêm 1 chút tình cảm chân thật và nghiêm túc từ đầu dây phía bên kia. . tôi cũng cảm nhận được những tình cảm không thể phủ nhận lớn lên trong lòng mình. Tôi suy nghĩ rất nhiều, về 1 mặt nào đó trong cuộc sống, so với tôi...vocong vẫn còn trẻ con...
...Sau tết, tôi ít online hẳn. Và cũng không ghé đến Phượng Tường. Trò chuyện qua tin nhắn với SatrungTho, SatrungTho nói: "dạo này thấy vocong buồn nhìu lắm,bà có hiểu không"...uh. tôi hiểu, vì tôi cũng thế...Thỉnh thỏang tôi đăng nhập ẩn lên thăm xa_ma_nu, ngồi đọc offline:
- Sau tết tự nhiên tỷ lạ lắm. Vì sao vậy tỷ! đệ buồn lắm, hãy cho đệ 1 lý do đi!
...
- Đệ đã từng nói tỷ đừng suy nghĩ nhiều mà. Bây giờ quyết định của tỷ có làm tỷ vui không!
....
- Có lẽ đệ bán acc, không chơi võ lâm nữa và tập trung học hành...
...Tôi vẫn im lặng. Im lặng trước tất cả những sự việc diễn ra sau đó. vocongdaisu đã có 1 người chủ khác, SatrungTho buồn bã chuyển server - đổi tên và lập bang hội mới. Những hảo hửu của tôi cùng lần lượt ra đi...Sau đó, SatrungTho và nhìu người có rủ tôi chuyển server, vì : "Hoa Sơn giờ còn ai đâu. buồn lắm"...

Đêm hôm trước quá chân Thành Đô phủ
Sáng vươn vai đô hội đã đông người
Chậu mai vàng trước lữ quán xinh tươi
Xuân quá nữa vẫn rộn ràng áo mới.
Khách đã hẹn ta đợi hòai chưa tới
Khóac xiêm y, hành trang gởi cầm tin
Lưng tra đao - ta dạo phố một mình
Người náo nhiệt - cảnh hữu tình - rộn rã.
Phố đông quá mà dòng người xa lạ
Dõi mắt tìm chẳng một bóng người quen
Không lợi danh, tên tuổi chẳng bỏ bèn
Vài hảo hữu với cuộc đời lặng lẽ
Nay ra phố bỗng thấy mình thật nhẹ
Ngẩn ngơ buồn mà chẳng hiểu vì sao...
Trời đang trong bỗng đổ trận mưa rào
Mưa phơ phất quạt lòng người phơ phất
Phố xá lại được một phen tất bật
Vạn nẻo đường chẳng biết đã về đâu...
Tan cơn mưa lại một sự bắt đầu
Cũng tấp nập - dòng người xa lạ mới
Ta bỗng thấy bước chân mình mệt mỏi
Có tao phùng - cũng ly biệt mà thôi.
Thanh Thành Sơn ta đứng vọng chân trời
Thấy quạnh quẻ một mảnh đời cát bụi
Thấy luyến tiếc những buồn - vui ngắn ngủi
Những "tình cờ" chợt đến - chợt đi...
...
Tôi trót mang cái tình sâu nặng với Hoa Sơn, những kỉ niệm không thể nào phai nhạt được. Nên dù còn chỉ một mình, xa_ma_nu vẫn là người của Hoa Sơn. Những hảo hữu - cừu nhân thời của xa_ma_nu không còn, những sôi nỗi trong bước đường phiêu bạc của xa_ma_nu cũng không còn, nhưng đã có 1 lượt mới những nhân sĩ võ lâm nối tiếp - và Hoa Sơn vẫn trường tồn mãi với thời gian.
Hôm qua, SatrungTho tiết lộ rằng: "vocongdaisu đã chơi lại một nhân vật mới ở Hoa sơn...Nhưng mãi mãi sẽ không cho bà biết người đó là ai". Uh, không biết một lúc nào đó trên chặng đường bôn tẩu, ta có vô tình đi lướt qua nhau...?
Xà_Ma_Nữ
2006

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét