Lúc nào đó trong đời...
... ta gặp một người dưng...
Chẳng là gì của nhau...
... không tiếng tỏ tình...
... không lời hò hẹn...
Vô thức cạnh bên...
... vô thức nói cười...
Lúc nào đó trong đời...
... ta ngược thuở đôi mươi...
Quên mái đầu đã xen vài sợi bạc.
Trong trẻo trái tim...
... trong trẻo giận hờn...
Lúc nào đó trong đời...
... không so sánh thiệt hơn...
... không phán xét...
... không cân, đo, đong, đếm...
Bềnh bồng trong mầu nhiệm...
... lỡ làng yêu đương...
Ai chẳng từng bước qua dăm người thương...
Duyên phận sắp bày không tránh đâu được cả.
Mỗi nợ trần ai - số phần ngã giá
Lưu luyến cũng làm chi.
Tiếc nuối chỉ muộn phiền.
Ta mở lòng đón nhận những nhân duyên
Có hạnh phúc, có tổn thương
... đều là trải nghiệm.
Năm tháng dần qua - hôm nay thành kỷ niệm
Ai nhớ ai quên...
Và những mối tình không thể đặt thành tên
Không danh phận, không có gì ràng buộc
Nếu kết quả biệt ly là điều đoán được?
Liệu có đành nhắm mắt bước qua nhau?
Có những chân thành... chẳng thể nói ra đâu...
Viết trên mắt môi, trên từng nhịp thở
Viết lên nhau những vụng về bỡ ngỡ
Tuổi tác chỉ là bể dâu...
Nếu lỡ đôi mình... không đoán được ngày sau...
Không nửa chữ yêu, không cần thề hẹn
Chỉ lặng lẽ dành cho nhau trọn vẹn
Ngọt ngào chiêm bao...
Nếu một ngày thấy ai bên người sau
Ta dấu mặt ôm bóng mình thầm khóc
Chẳng là gì của nhau quyền chi trách móc...
Khẽ quay lưng là lạc mãi muôn đời...
Phận vẫn là thế thôi...
SHEIRAN
06/2020
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét