Thứ Sáu, 23 tháng 10, 2020

[Truyện dài] ĐÁNH THỨC... (3)

 ĐOẠN 31

TRƯỚC CỔNG NHÀ MY – CHIỀU
My nghiêng người dượm bước xuống xe, Thiên chợt giữ tay cô lại.
CHẤN THIÊN
- Trước đây anh quên nói với em một chuyện.
My rút khẽ bàn tay mình khỏi tay Thiên, ngồi nán lại, bối rối.
MY
- Chuyện gì?
CHẤN THIÊN
- Đúng ra, trước đây chúng ta nên có một giao kèo?
MY (nhướng mài)
- Giao kèo?
Thiên nheo mắt, cười tinh nghịch.
CHẤN THIÊN
- Uh, đúng ra anh nên buộc em phải giao kèo, nếu anh có thể tình cờ tìm được em, khi đưa em về, anh sẽ được hôn tạm biệt em.
MY (chun mũi)
- Anh thật xấu.
- Nếu em đã có bạn trai rồi thì sao?
CHẤN THIÊN
- Không quan trọng… Anh sẽ nói với em rằng, khi nào người đó hết yêu em, hãy cho anh cơ hội được yêu thay phần người đó, cộng thêm phần của anh nữa.
My bối rối, lãng tránh ánh mắt nồng nàn của Thiên, cô lúng túng bước xuống xe, đứng xoay mặt về phía Thiên một chốc, nhưng không ngẩng nhìn anh, rồi quay lưng đi thẳng vào nhà.
CHẤN THIÊN (nói với theo)
- Thời gian ở bên em là thời gian vui nhất của anh.
ĐOẠN 32
BỜ BIỂN VŨNG TÀU – CHẬP TỐI
Phong hạ mui xe đảo một vòng dọc theo bãi biển mà chẳng thấy My.
PHONG (tiếng nội tâm)
- Mỗi khi xuống Vũng Tàu, cô ấy chỉ thích chơi lanh quanh dọc theo đường bờ biển mà ta.
Sốt ruột, Phong thử điện thoại, anh vô cùng mừng rỡ khi nghe có tiếng đổ chuông.
MY
- Em nghe!
PHONG
- Em đang ở đâu vậy?
MY
- Em đang ở nhà.
Phong như không tin vào tai mình, anh chưng hửng.
PHONG
- Em đang ở nhà…
MY​
- Uh, có gì không anh?
PHONG
- Em ăn tối và ngủ sớm nhé! Tối nay anh bận.
Tắt máy, Phong buông tay đè xuống vô lăng, cúi đầu bất lực…
ĐOẠN 33
PHÒNG MY – GẦN SÁNG
Gần 5h sáng, đang cuộn tròn trong chăn ngủ ngon lành, My vừa nhắm mắt vừa quơ tay tứ phía tìm điện thoại khi nghe tiếng chuông liên tục đổ dồn.
MY
- Alo.o.o…
CHẤN THIÊN (phì cười)
- Ngủ say dữ ha, điện thoại 2 lần mới nghe máy.
MY (mở bừng mắt, nhìn đồng hồ trên tường)
- Andy hả? Giờ này… gần 5h sáng phải không?
CHẤN THIÊN
- Uh, anh đang nằm mơ thấy em, giật mình dậy điện thoại cho em thử, xem em có mơ giống anh không…
MY (cười khẽ qua điện thoại, không nói gì)
CHẤN THIÊN
- Em ngủ tiếp đi, anh cũng ngủ tiếp đây…
ĐOẠN 34
CAFÉ ĐIỂM HẸN SÀI GÒN – ĐÊM
(Chú ý không khí quán sôi động, đông đúc, đang có một ca sĩ trình diễn trước khi Chấn Thiên xuất hiện)
My ngồi một mình ở chiếc bàn khu vực giữa quán, tay mân mê sợi dây chuyền bạch kim với mặt dây là một cái viền hình tròn đính đá trắng, chính giữa là chữ A cũng được cẩn đá rất công phu, mỉm cười một mình.
Chấn Thiên xuất hiện trong tiếng reo hò cổ vũ không ngớt của fan hâm mộ, nhất là những cô gái trẻ. Anh hát một ca khúc trữ tình thật lôi cuốn từ hình thức, âm nhạc đến lời bài hát. Nhìn Chấn Thiên mỉm cười, hình ảnh Phong với nụ cười răng khểnh đáng ghét một cách…quyến rũ chợt chạy ngang suy nghĩ của My, như một thước phim quay chậm. Cô cười vu vơ cho những suy nghĩ của mình.
Khi bài hát vừa kết thúc, My tiến lên sân khấu, choàng sợi dây chuyền vào cổ Thiên, nhìn vào mắt anh.
MY
- Tặng Andy của My!
Thiên nhìn cô mỉm cười nhưng dường như không biểu hiện chút cảm xúc đặc biệt nào, khi cô vừa quay lưng để nhường sân khấu lại cho anh tiếp tục phần trình diễn của mình, Thiên nói vào micro:
CHẤN THIÊN
- Thiên cảm ơn món quà dễ thương của một bạn gái cũng rất dễ thương.
Sẵn tiện, các fan nữ trong khán phòng cùng ùa lên sân khấu, tặng cho Thiên nào là hoa, nào là thú nhồi bông… Thiên mỉm cười với họ bằng nụ cười không khác gì nụ cười vừa dành cho My…
My từ từ rời khỏi khán phòng…
ĐOẠN 35
VỈA HÈ - ĐÊM
My bước từng bước chậm rãi trên hè phố…
MY (tiếng nội tâm)
- Em biết anh đã xử sự đúng, anh không làm phiền lòng gì em, nhưng đúng là thế giới của anh dường như không phù hợp với cuộc sống của em. Em đã có một giấc mơ rất đẹp…
Hình ảnh Phong chợt hiện qua tâm trí My.
MY (tiếng nội tâm)
- Em đã quá tham lam phải không anh?...
ĐOẠN 36
ĐƯỜNG PHỐ - ĐÊM
Đặt hết hoa và quà tặng ở băng sau, Thiên ngồi vào vị trí sau vô lăng, kéo mặt dây chuyền My vừa tặng để lên môi hôn khẽ.
CHẤN THIÊN (tiếng nội tâm)
- Anh nghĩ rằng anh không sai, sao em lại bỏ đi? Có lẽ em chưa quen với những việc hình thức thế này.
Tấp xe vào một shop hoa, Thiên chọn bó Cẩm Tú Cầu màu tím nhạt.
ĐOẠN 37
TRƯỚC NHÀ MY – ĐÊM - MƯA
Thấy dáng My đang lững thững sắp đến nhà, Thiên mỉm cười đạp phanh cách nhà My một đoạn, cầm bó Cẩm Tú Cầu bước xuống xe.
Vừa bấm công tắc khoá cửa, ngẩng mặt lên, Thiên ngạc nhiên thấy một chiếc BMW 328i Convertible màu đen sang trọng vừa lướt chậm đến và đỗ lại cách My vài bước.
Một chàng trai trẻ, trang phục lịch sự bước xuống xe. Thiên không biết chàng trai kia nói gì, chỉ thấy My im lặng không phản ứng, và chàng trai kia chầm chậm tiến lại ôm cô vào lòng…
Thiên đứng chôn chân tại chổ, chỉ biết nhìn họ mà không biết nên làm thế nào.
(Lồng nhạc)
Trời đột ngột đổ mưa, ba con người vẫn đứng yên như thế dưới mưa… Từng hình ảnh xa dần, xa dần…
Trong bóng đêm và cơn mưa nặng hạt, những câu nói hôm nào vang lên, xa vắng…
“CHẤN THIÊN
- Trước đây anh quên nói với em một chuyện.
MY
- Chuyện gì?
CHẤN THIÊN
- Đúng ra, trước đây chúng ta nên có một giao kèo?
MY
- Giao kèo?
CHẤN THIÊN
- Uh, đúng ra anh nên buộc em phải giao kèo, nếu anh có thể tình cờ tìm được em, khi đưa em về, anh sẽ được hôn tạm biệt em.
MY
- Anh thật xấu. Nếu em đã có bạn trai rồi thì sao?
CHẤN THIÊN
- Không quan trọng… Anh sẽ nói với em rằng, khi nào người đó hết yêu em, hãy cho anh cơ hội được yêu thay phần người đó, cộng thêm phần của anh nữa.”
…..
29/09/2008
ĐOẠN 38
PHÒNG MY – QUÁN CAFÉ - ĐÊM
+ Phòng My
Bước vào phòng với cảm gíac lâng lâng, My nằm xuống giường và nhắn tin cho Phong.
MY
- Em về nhà rồi, hôm nay em hơi say, anh ngủ ngon.
PHONG
- Đi sinh nhật vui không? Hôm nay em hư nhé, uống nhiều, thôi em ngủ đi. Hôn bx.
My cầm điện thoại bấm bâng quơ xem list danh bạ. Bỗng dưng, My xóa số Andy.
MY (tiếng nội tâm)
- Giờ này Andy đang làm gì nhỉ? Đã một tuần không gặp. Andy nói phải đi lưu diễn xa, chỉ nhắn tin chúc mình ngủ ngon vào mỗi tối… Cũng tốt, có lẽ mình nên dần tạo một khỏang cách.
Nghĩ thế, nhưng những cảm xúc không thể gọi tên cứ làm My trăn trở… Không tự chủ được, My bấm số và nhắn tin, trong trạng thái mơ hồ, cô không biết mình bấm sai một số:
MY
- Anh đang ở đâu?...
+ Quán cafe
Trong một quán café ở trung tâm thành phố, có ba tên con trai đang ngồi uống nước, quán mở khuya khá thưa người. (Trên bàn có một chiếc laptop). Một tên chợt nhận được tin nhắn, đọc xong hắn xoa cằm tỏ vẻ đăm chiêu.
KHÔI
- Số điện thoại lạ wắc dzậy trời.
Tên bạn hắn cười khẩy
DUY
- Nhiều em quá sao nhớ nổi.
Tên còn lại cũng nhìn hắn mỉm cười như thông cảm. Dù chưa nhớ ra số điện thoại vừa nhắn cho mình là “người đẹp” nào trong danh sách những đóa hồng đã bước qua đời hắn, hắn cũng reply ngay.
KHÔI
- Anh đang cafe.
MY
- Muốn gặp em không?
Khôi nhỏen cười thích thú, nói với hai tên bạn.
KHÔI
- Bắt đầu khó khăn rồi…
KHÔI
- Vậy em muốn gặp anh không?
MY
- Không muốn tự dưng em nhắn tin cho anh làm gì?
KHÔI
- Em đang ở đâu?
MY
- Ở nhà!
KHÔI
- 15 phút nữa anh qua.
KHÔI (Cầm chiếc điện thoại xoay xoay – tiếng nội tâm)
- Tính về ngủ mà gặp thử thách ta…
Nghĩ ngợi một lúc, hắn nhắn tiếp một tin.
KHÔI
- Lấy điện thoại bàn nhá máy anh cái đi, anh sợ em cho anh leo cây lắm.
+ Phòng My
MY (Khẽ nhướng mày – tiếng nội tâm)
- Lạ thật, trước giờ mình đâu có nói chuyện với Andy bằng điện thoại bàn.
Nghĩ thế, nhưng My cũng với tay lấy điện thoại bàn, bấm số.
+ Quán cafe
Khôi bún tay cái tách, hất đầu cười với 2 tên bạn.
KHÔI
- Yeah, sao mà thua cuộc được. Cho tao mượn cái laptop tí.
Thanh đẩy cái laptop xoay về phía Khôi, liếc mắt đầy ẩn ý.
Chỉ với vài thao tác đơn giản, Khôi đã tìm được địa chỉ của số điện thọai vừa gọi đến. Khôi hơi ngớ người, nhìn hai tên bạn như dọ ý.
KHÔI
- Ngộ mầy, địa chỉ này chính xác là tao chưa tới lần nào. Không lẽ “cọng rau” nào của tao đổi số điện thoại rồi đổi nhà luôn, dzui nhẩy…
Thanh mát mẻ.
THANH
- “Rau cũ” mà hứng thú dzậy? Kệ đi.
KHÔI
- Tự nhiên thấy cũng vui vui, kệ, gặp lại coi “em” nào. Hai đứa bây về vui vẻ, tao đi à.
Hai tên bạn hắn đưa mắt nhìn nhau, cười xòa.
DUY và THANH
- Goodluck!
ĐOẠN 39
CỔNG NHÀ MY - ĐÊM
Khôi đá chống xe, tắt máy trước nhà My, bấm điện thoại.
KHÔI
- Anh tới rồi.
Khỏang hai phút sau, Khôi thấy thấp thóang một cô gái mặc áo hồng đang loay hoay đóng cửa, Khôi nói nhỏ đủ mình nghe.
KHÔI
- Nhớ nhỏ nào chết liền, mình nhớ mấy con bồ mình đâu đứa nào “mỏng manh” vậy đâu ta.
My bước ra cổng, ngó tới ngó lui không thấy người lẫn xe của Andy, My đưa mắt dò xét khi thấy một tên con trai lạ hoắc ngồi trên xe moto đang chăm chú nhìn mình. Im lặng một lúc, My mở lời.
MY
- Anh chờ ai hả? Sao đứng trước nhà tui?
Tên con trai khẽ nhướng mày, hắn rút điện thoại và bấm số…
Nhìn chiếc điện thoại đang reo trên tay My, hắn nhẹ giọng.
KHÔI
- Không phải em kêu anh đến sao?
My ngẩn người, xem đi xem lại, cô giật mình khi phát hiện mình đã nhầm số mà cũng không hay, cắn khẽ môi, cô rụt rè.
MY
- Xin lỗi… em nhầm số mà không biết… Hôm nay em hơi say nên…
KHÔI
- Vậy giờ tính sao…
MY
- Em…
KHÔI (Nháy mắt)
- Dù gì cũng khóa cửa rồi, đi dạo một vòng không? Không quen thì từ từ quen.
My nhìn tên con trai kỹ hơn, cảm thấy hắn không có gì là… nguy hiểm, cô nhỏen cười:
MY
- Cũng được.
ĐỌAN 40
NGOẠI CẢNH (Ngoài phố - quán karaoke)
Quay hình ảnh diễn tả cảnh Khôi chở My vòng vèo qua nhiều con phố, cả hai nói chuyện rất nhiều, rất tự nhiên, My còn say nên dùng tay diễn tả lời nói rất vui vẻ. Khôi ghé đến một quán karaoke, hết phòng, Khôi điện thoại cho Duy và Thanh rủ rê và kêu đặt phòng ở một chổ khác.
My và Khôi vào karaoke, khỏang 5 phút sau Duy và Thanh đến. Duy và Thanh rất thân thiện với My. Đồng thời nháy mắt với Khôi tỏ vẻ tán đồng. Duy, Thanh, My thay phiên nhau hát. Khôi chỉ ngồi khe khẽ cười, thỉnh thỏang ho vài cái, thỉnh thỏang đốt thuốc...
Những cái nghiêng người thật gần khi nói chuyện vì tiếng nhạc... Những sự va chạm thoáng qua lúc đùa giỡn... Như mang những người xa lạ xích lại với nhau hơn...
My vừa chọn bài hát vừa để ý nhìn Khôi, thấy Khôi đốt thuốc nhiều quá, My giật gói thuốc giữ chặt trong tay, Khôi vừa cười vừa cố gỡ tay My ra, Duy và Thanh thấy 2 người giằng co thì... phụ Khôi lấy gói thuốc.
Duy đốt sẵn một điếu đưa cho Khôi, My giữ tay Khôi lại, 1 tay... rồi 2 tay... chợt một bàn tay Khôi đang bị My giữ xoay ngược lại nắm khẽ tay My trong khỏanh khắc, cùng lúc đó, My ngước lên thấy dường như Khôi đang nhìn cô trìu mến hơn... dù chỉ là thóang qua. My hơi giật mình, giấu một chút ngượng ngùng rùi từ từ bỏ tay ra... Cô tự nhủ:
MY
- Mình say rùi à! Chỉ là một người xa lạ!...

ĐỌAN 41
QUÁN CAFÉ - SÁNG
Thanh, Duy và Khôi đang ngồi uống nước trong một quán café.
THANH
- Tối qua chở “ốc tiêu” đi đâu dzậy kưng?
KHÔI
- Về nhà chứ đi đâu pa.
DUY (Vờ tỏ vẻ ngạc nhiên)
- Ngạc nhiên chưa
Khôi phì cười, Thanh nửa đùa nửa thật.
THANH
- Chắc tại không phải “gu” của nó.
KHÔI
- Sao mày biết không phải gu của tao?
THANH
- Mày nghe tao gọi bằng “ốc tiêu” thì biết rồi còn hỏi.
DUY (phụ họa)
- Tao cá không vòng nào quá 85.
Duy và Thanh bật cười thích thú. Khôi cũng bật cười.
KHÔI
- Để mai tao kiếm cho hai đứa mày hai em vòng 2 đều 86.
Duy và Thanh cùng rụt cổ, le lưỡi, đưa mắt nhìn nhau.
ĐỌAN 42
PHÒNG LÀM VIỆC MY - TRƯA
Đang ngồi làm việc, My nhận được điện thoại của Andy.
MY
- Alo My nghe.
ANDY
- Anh chàng đẹp trai cần tuyển một cô nàng cùng đi ăn cơm gà, không cần đẹp gái, chỉ cần tên My.
MY (phì cười)
- Công ty mình nhiều người tên My lắm, chẳng hay anh muốn chọn My nào.
ANDY (cũng cười)
- Andy về SG rồi nè, đi ăn trưa nhé!
MY (thóang do dự, nói khẽ)
- Uh.h… Qua công ty đón My đi.
ĐỌAN 42
NHÀ HÀNG HOA - TRƯA
My và Andy cùng ngồi ăn trưa.
MY
- Đi lưu diễn có mệt không?
ANDY
- Mệt nhưng vui.
- Còn giận Andy ko?
MY
- Đâu có giận…
Andy cười khẽ…
ANDY
- Andy sắp đi lưu diễn nữa rồi, chuyến này chắc phải hai tháng mới về SG.
My nhỏen cười, không nói.
ANDY
- Làm nghề của Andy, ế dài dài luôn đó.
MY
- Giỡn hòai, bao nhiêu người đẹp hâm mộ xung quanh mà ế sao được.
ANDY
- Thật mà. Fan chỉ là fan thôi, không có ai của riêng mình hết. Ngày nghỉ, ngày lễ, ngta chở người yêu đi chơi, còn Andy phải đi diễn. Lại hay lưu diễn xa, đâu có thời gian đi chơi đâu, quen bạn gái cũng bị bỏ sớm. Tội nghiệp lắm.
My phì cười. Andy cũng cười theo.
ANDY
- Chỉ cần khi nào Andy có thời gian, My đi chơi chung với Andy cho đỡ tội nghiệp cũng được rồi.
MY
- Dzậy cũng được.
ANDY
- Khi nào Andy không còn đi hát nữa, nếu My cũng ế chồng, thì nhớ suy nghĩ đến Andy nha!
Ánh mắt My ngước lên chạm phải ánh mắt Andy, cả hai cùng cười nhẹ.
ĐỌAN 43
NHÀ PHONG – PHÒNG KHÁCH – CHIỀU
Phong ngồi đối diện ông Hùynh (ba Phong)
PHONG
- Con muốn xin phép ba, cho con ra ngoài làm một thời gian.
ÔNG HÙYNH
- Con suy nghĩ thế nào mà lại nói với ba như vậy?
PHONG
- Con cảm thấy mệt mỏi, có lẽ con cần thời gian để cha con mình hiểu nhau hơn.
ÔNG HÙYNH
- Con nên nhớ, con đã từng cãi ba một lần rồi. Khi con lên lớp 10, ba đã nói sau khi con tốt nghiệp ĐH, phải sang Úc học tiếp bằng Master. Ai ngờ vào ĐH, con quen con bé nào đó, rồi hủy chuyện đi du học. Giờ làm cho ba chưa được bao lâu, con lại đòi đi, có phải vì con bé đó nữa không?
PHONG
- Ba đừng nghĩ vậy, không liên quan đến cô ấy. Con chỉ cảm thấy trong cách làm việc, cha con mình không thể thích ứng với nhau. Vả lại, công việc hiện tại không phải là công việc con yêu thích, con là chuyên viên quản trị mạng, không phải dân quản trị kinh doanh.
ÔNG HÙYNH
- Cái nghể của con không có bằng Master thì chỉ làm kỹ thuật thôi. Lên tới trưởng phòng là hết.
PHONG
- Con thích làm kỹ thuật.
ÔNG HÙYNH
- Nhưng ba không muốn con trai ba chỉ là thằng kỹ thuật. Con hiểu không?
PHONG
- Con hiểu ba, nhưng ba chưa bao giờ thử hiểu con.
Phong đứng dậy, bỏ ra khỏi nhà. Ông Hùynh nhìn theo không nói nên lời.
ĐỌAN 44
PHÒNG MY – PHÒNG KHÔI - ĐÊM
Đang nằm trong phòng, điện thoại My reo.
(Dựng cảnh chia đôi màn hình, phòng My và phòng Khôi)
MY
- Alo
KHÔI
- Hôm nay bé có say không?
MY
- Say cái gì?
KHÔI
- Thì say là nhắn tin bắt anh chở đi chơi đó mà, nên anh hỏi trước để chuẩn bị thôi.
MY
- Xí… Hôm đó tui nhầm số mà.
KHÔI
- Trời, hôm đó đi chơi vui vẻ, xưng em ngọt sớt, bây giờ xưng tui.
MY
- Hứ!
KHÔI
- Bé còn nợ anh đó nha!
MY
- Nợ gì?
KHÔI
- Thì tự dưng không quen biết, nửa đêm xách đầu bắt con người ta chở đi chơi, hôm nào anh đi chơi, anh rủ lại, em phải đi với anh nhé!
MY
- Hên xui à.
KHÔI
- Bé ngủ ngon!
My trề môi nhại cái điện thoại trước khi nhét xuống gối.
Khôi mỉm cười nhìn cái điện thoại thích thú, chuồi người xuống dường, đưa hai tay gối đầu và nhắm mắt lại.
ĐỌAN 45
QUÁN BAR - ĐÊM
Khôi, Duy, Thanh, My, đang ngồi trong một quán bar khá lịch sự, có ban nhạc đang biểu diễn trên sân khấu, âm thanh không quá lớn, trên bàn là chai Black Label đang uống dở, mấy lon soda, ly soda chanh, dĩa trái cây và dĩa tôm khô chiên.
(Do tiếng nhạc nên mỗi lần nói chuyện với ai, phải nghiêng người lại gần người đó)
MY
- Anh hay đến mấy chỗ này lắm hả.
KHÔI
- Uh, vui mà.
Quản lý bar đến cụng ly Khôi, nháy mắt.
QUẢN LÝ
- Ai vậy anh Khôi!
KHÔI (cười tươi)
- My sister.
Quản lý bắt tay My.
QUÀN LÝ
- Chào chị. Chị anh Khôi trẻ quá.
Quản lý cầm tay My định đưa lên môi hôn, My hỏang hồn giật tay lại làm cả nhóm cười ồ.
Khôi ghé tai My nói nhỏ.
KHÔI
- Sao không uống rượu mà uống soda?
MY
- Tại thích?
KHÔI
- Uống rượu mới say được chứ!
MY
- Say chi?
KHÔI
- Say mới bít... dê chứ chi.
MY
- Xí!
KHÔI
- Trời, không nhớ hả, hôm trước đi chơi dê người ta mà không nhớ?
MY
- Tui dê anh hả?
KHÔI
- Còn gì nữa, ngồi trên xe nói chuyện mà một tay quơ diễn tả, một tay ôm eo tui cứng ngắc.
MY
- Có không?
KHÔI
- Không có sao nói.
MY
- Hứ…
Mấy cô tiếp viên thay phiên nhau sà đến bên Khôi, Khôi 2 tay chòang eo hai cô, tươi cười vui vẻ. Một cô liếc về phía My nũng nịu.
TIẾP VIÊN
- Anh Khôi kỳ quá, bạn gái anh nhìn kìa.
KHÔI
- Đâu có, chị hai anh đó.
TIẾP VIÊN
- Thiệt hông?
KHÔI
- Thiệt mà, không tin em hỏi chỉ đi.
My cười trừ, liếc xéo Khôi một cái.
Khôi đảo một vòng quanh quán bar, đùa giỡn hết cô tiếp viên này đến cô tiếp viên khác, rồi bước ra ngoài cửa.
Thanh ghé tai My thì thầm.
THANH
- Chắc nó xỉn rồi, em ra coi nó sao đi.
My bước ra ngoài, Khôi đang ngồi ở một bàn trên hành lang.
MY
- Say chưa em trai.
KHÔI (nhếch môi)
- Say mới lạ đó.
MY
- À, lâu nay chưa hỏi, em trai làm việc ở đâu vậy?
KHÔI
- Không làm ở đâu hết.
MY
- Sao kỳ vậy?
KHÔI
- Có gì đâu mà kỳ. Đi làm lương có bao nhiêu đâu, mẹ không cho đi làm.
MY
- Ngoan dữ. Không làm gì không thấy chán hả?
KHÔI
- Có một công việc cũng hấp dẫn lắm.
MY
- Việc gì?
KHÔI
- Săn… tình đó.
- Phải cập nhật danh sách chân dài liên tục, không thể để anh em xem thường, cũng cực lắm.
MY
- Thiệt là…
My bỏ đi vào, Khôi cũng vào theo. My móc 3tr để lên bàn.
MY
- Tui về trước.
KHÔI
- Để anh lo được rồi kưng. Kưng không biết “điệu” gì hết. Đi chơi mà để con gái trả tiền còn gì mặt mũi anh nữa.
My đưa tay vuốt má Khôi, cười mỉm.
MY
- Khi nào làm ra tiền hãy nói câu đó với chị! Ha kưng!
Thanh và Duy đưa mắt nhìn Khôi, tay cầm ly rượu che miệng cười khúc khích. Khôi cầm ly rượu uống ực một hơi, liếm môi nhìn theo dáng My và đưa tay vuốt tóc.
KHÔI
- Không "trị" được bà chị này tao thề... gác kiếm.
ĐỌAN 46
QUÁN CAFÉ - TRƯA
My ngồi ở café Yesterday đợi Phong đến ăn trưa, nhìn ra đường, My ngạc nhiên khi Phong đến bằng chiếc Piago cũ kĩ thời sinh viên.
Phong vào quán, ngồi đối diện My, gọi thức ăn.
Phong nhấp 1 ngụm trà đá, My nhìn Phong bằng ánh mắt như đợi một lời giải thích. Hiểu My đang thắc mắc điều gì, Phong nhẹ nhàng:
PHONG
- Anh muốn trở lại là anh của em ngày xưa. Nhiệt huyết, nhiều hoài bão, luôn có mặt bên em lúc em cần, luôn gặp em với nụ cười vui vẻ nhất.
Ánh mắt My nhìn phong dịu dàng hơn, lắng nghe hơn.
PHONG
- Anh không còn làm việc ở công ty ba anh nữa. Anh vừa xin vào làm kỹ thuật ở một Công ty Thương mại Dịch vụ Tin học.
MY
- Vậy có ổn không anh?
PHONG
- Tạm thời anh thấy ổn. Trong một thời gian ngắn chắc ba anh sẽ không can thiệp gì việc của anh. Cứ như vậy đã.
MY
- Em ủng hộ anh! Anh cố lên nhé!
MY (nheo mắt, đưa bàn tay về phía Phong)
- 3 tháng phải lên trưởng phòng nha ox.
Phong siết nhẹ tay My, mỉm cười.
ĐỌAN 47
CLB KHIÊU VŨ – ĐÊM
Khôi, Duy, Thanh, My, đang ngồi trong một CLB khiêu vũ, 3 tên con trai uống Remy, My uống 1 ly vang đỏ.
DJ vừa chuyển từ nhạc sôi động qua nhạc khiêu vũ. Các bạn trẻ kéo nhau về chỗ ngồi, nhường sân khấu lại cho những vị khách trung niên. Khôi cười mỉm.
KHÔI
- Kiếm tiền cũng không khó lắm đâu kưng, để anh biểu diễn cho kưng coi anh kiếm tiền đãi kưng uống rượu tối nay như thế nào!
Duy với Thanh cười khẽ, lắc đầu tỏ vẻ không ý kiến. Nói xong, Khôi nhấp 1 ngụm rượu, sửa lại cổ áo và tiến về một bàn nơi góc phòng, mời một phụ nữ trung niên ra khiêu vũ.
Người phụ nữ chừng hơn 40 tuổi, vận bộ đầm đen sang trọng với những đường xẻ, những khỏang trống táo bạo làm nổi bật làn da trắng mịn và những đường cong hòan hảo. Hai người vừa khiêu vũ vừa trò chuyện với nhau rất vui vẻ, tình tứ.
MY (Tiếng nội tâm)
- Chị ấy thật quyến rũ, sự mặn mà quí phái mà các cô gái trẻ không thể nào có được
Điệu nhảy kết thúc, Khôi tự tin trở về bàn, sau khi cụng ly với Duy và Thanh, Khôi nghiêng về phía My nói vừa đủ nghe.
KHÔI
- Xong, bàn này đã được tính tiền sang bàn bên kia. (Khôi vừa nói vừa nâng ly cụng xa với người phụ nữ kia bằng nụ cười tình tứ).
MY (ngúyt ngang)
- Nhảy một bài vậy thôi à, có giá quá nhỉ!
KHÔI
- Kưng ngây thơ thiệt hay giả bộ dzậy? Dĩ nhiên là còn nhiều điều hấp dẫn khác đến 8h sáng hôm sau. Kưng cũng thấy đó, tuy U40 nhưng mà… rất là nóng bỏng.
MY (hơi giận dữ)
- Anh chỉ biết kiếm tiền bằng cách này thôi hả?
KHÔI
- Kưng chỉ nói là kiếm được tiền thôi mà, có nói phải dùng cách gì đâu, anh cũng bỏ sức lao động ra đàng hòang đó chứ.
My đẩy thẻ Visa về phía Khôi.
MY
- Anh được phép xài 5tr trong này. Đây tới 8h sáng mai, anh là của tui. Được chứ!
Thóang chút ngạc nhiên, Khôi nửa đùa nửa thật.
KHÔI
- Kưng còn trẻ mà, muốn có anh không cần phải tốn tiền đâu.
My cười bí ẩn, bước ra khỏi sàn. Thanh và Duy nhìn theo My, dò hỏi.
THANH
- Dzụ án gì dzậy mày?
KHÔI
- Haiz… Định gác kiếm mà xem ra số tao còn đào hoa quá. Biết sao được… Có điều hơi bất ngờ, nhanh hơn tao tưởng.
KHÔI (nháy mắt)
- 9h sáng mai chỗ cũ nhá, kể tụi mày nghe sau.
Khôi đi khỏi, Duy và Thanh cụng ly nhau, mỉm cười.
ĐỌAN 48
PHÒNG KS – ĐÊM
Khôi mở cửa, tắt đèn chính và bật đèn ngủ, My thong thả bước vào ngồi xuống ghế. Khôi mở máy lạnh, cởi áo treo vào tủ rất tự nhiên.
MY (châm chọc)
- Anh ở khách sạn cũng tự nhiên như ở nhà ha!
KHÔI
- Tất nhiên rồi, mỗi tuần anh ngủ khách sạn ít nhất 1 ngày mà kưng.
KHÔI (Kề sát vào mặt My nói nhỏ, lém lỉnh)
- Nhưng con số 1 hiếm lắm, thường là 3 ngày trở lên.
MY
- Một mình?
KHÔI
- Giỡn wài kưng, dĩ nhiên mỗi ngày cùng… một người đẹp.
MY (Trề môi)
- Xấu xí!
Thấy Khôi chuẩn bị mở thắt lưng, My kêu lên
MY
- Nè! Làm gì đó?
KHÔI (ngơ ngác)
- Anh quen rồi, khi ngủ chỉ mặc underwear thôi... Dzậy mới thoải mái.
MY (đưa hai tay che mắt lại)
- Cởi lẹ rồi trùm mền lại cho tui.
- Xong chưa!
KHÔI
- Rồi!
My mở mắt ra, Khôi đã nằm trên giường, đắp chăn ngang người, nhăn răng nhìn My cười sảng khoái.
MY
- Trước đây anh có học ĐH không?
KHÔI
- Không, anh học ở Aptech kưng.
MY
- Tốt nghiệp loại gì?
KHÔI
- Nhìn mặt anh còn phải hỏi sao? Dĩ nhiên là loại giỏi rồi.
MY
- Vậy mà không đi làm. Lười biếng.
Khôi không nói, chỉ cười.
KHÔI
- Kưng định ngồi đó tới sáng à?
MY
- Dĩ nhiên là không!
My lên giường, vào phía trong, giật gối khỏi đầu Khôi để vào giữa.
MY
- Anh mà… xâm lấn là chết với tui!
KHÔI
- Trời! Ngộ dzậy! Rủ anh vào đây để dzậy đó hả? Biết vậy nãy đi dzới người đẹp kia vui hơn nhiều.
MY
- Khỏi ý kiến ý cò. Tui bao anh mà, vào đây rồi thì anh phải làm theo ý tui.
KHÔI
- Anh vào đây không phải để ngủ. Và… 2 người khác phái vào đây không chỉ để ngủ.
MY
- Dzậy thì tui sẽ tập cho anh thói quen vào đây chỉ để ngủ thôi.
My nằm xoay lưng về phía Phong, kéo chăn đắp lên người.
KHÔI
- Mặc nguyên đồ vậy ngủ à? Không tốt cho sức khỏe đâu.
MY
- Một đêm thì chắc không ăn nhằm gì, anh khỏi bận tâm.
Khôi tỏ vẻ thất vọng, hết xoay bên này lại xoay bên kia.
MY (Ngồi dậy, tỏ vẻ dữ dằn)
- Anh không ngủ thì để người khác ngủ nghe. Còn nữa, đừng nghĩ đến chuyện… cưỡng hiếp tui đó, tui dần anh nát như tương.
KHÔI
- Ai thèm! Đây không phải lục lâm thảo khấu nghe kưng, không tự nguyện thì không đời nào sờ đến, đâu có thiếu.
MY
- Anh nói đó nha!
Khôi lại hết xoay bên này đến xoay bên khác, lẩm bẩm.
KHÔI
- Dzầy sao ngủ được trời.
MY
- Tập cho quen đi kưng, cho đầu óc kưng nó sáng ra từ từ.
KHÔI
- Không thích tập, không cần tập.
Khôi bật dậy định vào WC, My quay sang gọi lớn.
MY
- Anh làm gì đó?
KHÔI
- Đi toilet có cần xin phép không chị hai?
MY (nhe răng cười)
- Sau 8h sáng mai thì khỏi?
Vừa nhớm người định đứng dậy, Khôi nghe câu nói của My thì khụy luôn xuống đất, lồm cồm ngồi dậy nhìn My với ánh mắt đầy… bất mãn. My xoay mặt vào tường, che chăn cười khúc khích.
ĐỌAN 49
QUÁN CAFÉ – SÁNG
Duy, Thanh, Khôi đang ngồi trong 1 quán cafe
DUY
- Tối qua sao rồi? Làm gì sáng giờ mặt mày như cái mâm dzậy?
THANH
- Chắc bị… bóc lột dữ quá.
Duy và Thanh cùng phá lên cười.
Khôi vẫn im lặng không nói gì, như mãi nhìn vào một khỏang không vô định. Duy đạp vào chân Khôi.
DUY
- Nói gì coi mậy.
KHÔI
- Có gì đâu mà nói.
THANH (giọng chậm rãi)
- Sáng nay tụi tao thức sớm đâu phải ra đây để ngồi nhìn mày.
KHÔI
- Chiều nay tao mời tụi mày đi nhậu.
DUY (ngạc nhiên)
- Hòanh tráng dzậy? Đi nhậu mới kể được hả.
KHÔI
- Kể cái đầu mày. Quân tử nhất ngôn. Chiều nay tao… rửa tay gác kiếm. Không “gái gú” gì nữa.
Duy và Thanh đồng thanh kêu lên
- Nghiêm trọng vậy sao?
THANH (đùa cợt)
- Thử lại lần nữa coi, bỏ cuộc sớm vậy.
KHÔI (hơi cao giọng)
- Tao đâu có ưa bà chằn lửa đó, thử làm gì.
Thanh và Duy đưa mắt nhìn nhau.
KHÔI
- Bạn của tụi mày chẳng qua muốn thay đổi không khí một chút. Tụi mày nữa, cũng nên kiếm việc gì làm đi, chơi cũng có nhiều cách, ở không đi chơi hoài cũng chán lắm. Tự kiếm tiền chơi mới sướng chứ.
Một lần nữa, Thanh và Duy lại đưa mắt nhìn nhau.
DUY (Tỏ vẻ suy tư)
- Tao nghe mẹ tao nói, đàn ông đến giai đọan nào đó sẽ thay đổi vì một người đàn bà.
THANH (gật gù)
- Trước đây tao cũng nghe nói vậy, mà không tin.
DUY
- Chuẩn bị tinh thần tháng sau… uống bia tươi, ăn bắp xào… dài dài.
KHÔI
- Sao vậy?
DUY
- Thì mày nói tự kiếm tiền để ăn chơi đó mà.
Duy và Thanh bật cười khoái chí.
ĐỌAN 50
NHÀ KHÔI - TRƯA
Mẹ Khôi đang ngồi đọc báo ở phòng khách, dựng chiếc Harley trước cửa, Khôi bước vào nói luôn.
KHÔI
- Mẹ, mai mua cho con chiếc xe mới.
Mẹ Khôi để tờ báo xuống bàn, ngạc nhiên.
MẸ KHÔI
- Con đi đâu thì dùng xe của ba được rồi, mua thêm xe làm gì?
KHÔI
- Con nói mua xe máy mà?
MẸ KHÔI
- Gì? Xe con có vấn đề à?
KHÔI
- Xe đó không dùng để đi làm được, mua chiếc nào lịch sự một chút.
Ba Khôi vừa từ trên lầu bước xuống, nghe câu nói của Khôi cũng thóang giật mình, để mặc 2 ông bà đưa mắt nhìn nhau khó hiểu, Khôi bỏ về phòng.
Ba Khôi đến salon ngồi đối diện vợ.
BA KHÔI
- Hôm nay lại có chuyện gì hả bà?
MẸ KHÔI
- Ai biết nó, tự nhiên đòi mai mua chiếc xe nào lịch sự để đi làm gì đó.
BA KHÔI
- Nó chơi chưa chán đâu, làm ăn gì.
MẸ KHÔI
- Nhưng hồi nào giờ nó đâu có chủ động nói sẽ đi làm.
BA KHÔI
- Bà từng tuổi này rồi, còn dễ… bị nó dụ vậy sao.
Mẹ Khôi liếc khẽ chồng, vờ như giận dỗi.
(còn tiếp)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét